 
		
	
					Tuổi trẻ Việt Nam
					Xuân nhớ đến Mẹ
					Người Lính Già (Đại 
			Bàng Tango)
					Mùa Giáng Sinh xưa
					Nhớ về chốn cũ
					Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
					Saigon của tôi
					Tình sen
					Mãnh Hổ “Tây Đô”
					Ký Ức khó quên 
			(Ngày tàn cuộc chiến)
					Người lính già (Cọp 
					nhớ rừng)
					Khi tôi chết 
					(Tâm sự người lính già)
					Tìm phương giác
					Gục đầu xuống
					Đêm trăng nhớ 
					bạn
					Người lính và 
					nỗi nhớ
					Hương xưa của 
					tôi
					Người lính VNCH
					
			Huyền thoại mưa Sài Gòn
					Vịt Tiềm
					Thắp nhang cho 
					bạn
					Tấm thẻ bài
					Thăng trầm
					Hoa nước mắt
					Khi tôi đi
					Độc ẩm
					Nhìn đất mẹ
					
			Nợ núi sông đã trả, chỉ còn nợ em
					Tận cùng nỗi nhớ
					Một câu hỏi
					Một thoáng suy 
					tư
					Mày hỏi tao
					Bạc màu áo trận
					Thơ - Đông Hương 
					1 - 2 -
					3
					Đồng đội
					Quận Tư, xóm nhỏ
					Người lính già (Cọp 
			nhớ rừng)
					Cảm xúc Tháng 
					Tư Đen
					Nhớ Bạn tuổi thơ
					Tháng Tư 
			hoài vọng
					Nhớ Phá Tam 
					Giang
					Khi cha già 
					cha sẽ về đâu??
					Biển ấy, mùa này
					Tháng Ba rồi ....
					Một ngày và 
					một đời TQLC
					
					Buồn như một sớm trời không nắng
					Huế xa 
					rồi - Mai mốt về em nhé
					Mê thư lính
					Tình khúc 
					cho một người
					
					Nỗi nhớ buồn hiu
					
					Dìu nhau đi cho hết....
					Chùm thơ Đông 
					Hương
					Ta về
					Ưu tư vận nước
					Tưởng niệm 40 năm
					Đêm ngủ tôi mơ
					Tháng Tư 
					lại đến nữa rồi
					Cái chết của một 
			tượng đá
					Xuân Buồn
					
					Anh sẽ đưa em về
					Bức dư đồ
					Tâm sự lính Mũ 
					Xanh
					Ngồi xuống đây
					Hãy nhặt gìum 
					cha
					Xin giữ
					Mây tháng Tư
					Xuân xứ người
					Lời cho này anh
					Giấc mơ tương 
					lai
					Cô giáo Tịnh Như
					Nhớ Cao Xuân Huy
					Bông hồng Hậu 
					Nghĩa
					Anh đi... 
					Chiều trên quê nội
			Nội tướng của tình 
			thương
			30 tháng 4 - Sống và Chết
			Với MX Sóng Thần một 
			thuở... 
			Tháng Tư đen
			Tao nợ mầy...
			Pho tượng người 
			lính...
			Đôi nạng gỗ...
			Tôi nợ anh...
			Chùm thơ Áo Trắng 
			
			Nhớ một chiều Xuân
			Thơ của Trần Khoa Danh
			Tâm sự người Thương Binh
			Nhà xưa đã khép
			
			 
Thưa các Chú, các anh trên Diễn đàn TQLC
			Xin phép cho cháu/em được chia sẻ vài cảm nghĩ riêng khi nhận tin 
			chú Cảo ra đi.
			Hương 
			
Trời Melbourne đã bắt đầu vào xuân, bỏ lại sau lưng cái lạnh buốt da và những cơn mưa tầm tã tưởng như không bao giờ dứt. Tin dữ anh báo ngay đầu ngày như luồng gió rét thổi ngược về dù ánh nắng đã rọi rực rỡ trên bụi lavender tím ngoài sân. Nét mặt có vẻ không bình thường và với giọng buồn bã anh cho tôi biết chú Cảo vừa mất, và anh hoàn toàn chẳng biết chút chi tiết gì, chỉ biết là chú vừa mất trong bệnh viện.
Tôi cũng lặng người vì rõ ràng khi gặp chú mới năm ngoái 2012 tôi thấy chú khỏe và không bị bệnh gì cả. Và cứ thế cả ngày tôi loay hoay với những mẩu chuyện nhỏ, những hình ảnh rời trong trí về chú.
Lần đầu tiên gặp chú Cảo ở quận Cam , tôi lọng cọng không biết xưng hô ra sao, bụng thầm nghĩ “ông này chắc hơn 70, mình phải gọi là chú”. Thú thật, khi gặp các anh, các bạn quân đội của anh, rất nhiều người lớn tuổi hơn anh tôi thật tình vô cùng lúng túng không biết xưng hô thế nào cho phải. Mình đâu phải là lính mà gọi mấy ông bằng cấp bậc, mà xưng hô như anh thì không được. Oắt con không được hỗn, vì vậy để tỏ lòng kính lão đắc thọ như vẫn được dạy từ khi còn nhỏ, gặp ai lớn tuổi là phải xưng hô vai vế đàng hoàng. Vì thế tôi đã tự nhủ lòng rằng, ai mà trên 70 tôi sẽ gọi là chú hết, ngoại trừ anh Phán, tôi đã quen gọi là anh từ lâu.
Vậy mà khi gặp chú Cảo, vừa mở miệng “chào chú ạ!” là chú đã nhìn tôi “chỉnh” ngay “thôi gọi tôi là anh được rồi cô, gọi chú nghe già lắm”. Lúc đó tôi chợt nhớ ngay tới bài hát “Đừng gọi anh bằng chú ”. Chú Cảo vừa nói vừa cười với đầy vẻ lém lỉnh của một người vẫn chưa hề đánh mất nét tinh nghịch của thời tuổi trẻ.
Mắt chú cười có đuôi, tôi nghĩ, lúc trẻ, chắc nhiều cô phải chết mê chết mệt vì nụ cười và ánh mắt của chú. Sau này mới được nghe các anh kể, chẳng phải chỉ thời trẻ mà bao năm nay, khối bà vẫn xiêu lòng vì ánh mắt, nụ cười đó.
Giọng Bắc kỳ của chú trầm ấm, vừa nghiêm nghị của người cha, vừa gần gũi dịu dàng của người bạn thân thiết, tôi nghĩ một phần giọng chú ấm áp vì nhờ điếu thuốc hình như lúc nào cũng bốc khói trên môi. Không hiểu đó có phải là giọng thuốc lào như người ta hay nói không?
Ngày đầu tiên ở Cali, phần vì không phải ở nhà mình, nên dù là không phải vội vã dậy sớm đi làm hàng ngày, phần vì ở nhà anh Đuông căn phòng nằm sát đường, sáng sớm tiếng xe đã chạy rào rào nên không ngày nào có thể nướng được hết; nhưng tôi ngạc nhiên khi mới 8 g sáng anh đã dục,
- Ê, dậy đi cô hai, đi uống cà phê với anh Cảo
- Trời uống cà phê gì sớm vậy anh, giờ này ai mở cửa
- Em quên đây là Cali chứ không phải Melbourne à, có quán đã mở cửa từ 6g30 sáng rồi
Tôi chợt nhớ ra là anh Đuông ngày nào cũng dậy từ 6g sáng để sửa soạn đi uống cà phê ở cái quán mà anh trung thành như tín đồ siêng đi lễ. Dân Cali khác người thật.
Lần đầu anh chở tôi đến khu Phước Lộc Thọ để uống cà phê với chú Cảo, trời, tôi tưởng đi uống cà phê ở đâu , không ngờ lại chui vô cái khu toàn là tiệm vàng với hột xoàn. (viết tới đây chợt nhớ tới chuyện chị Hà Châu kể chuyện đi chợ trả giá ngay khu shopping này mà cười bò). Bước vô đã thấy chú Cảo đang nhâm nhi cà phê. Tôi chào chú và mấy anh xong, nhìn qua một vòng thấy tiệm vàng chưa mở cửa mà toàn là những hàng ăn hấp dẫn. Chú Cảo nhìn tôi hỏi câu đầu tiên:
- Ăn gì không cô?
- Dạ cháu ăn ở nhà rồi ạ
- Mới sáng sớm mà ăn rồi là ăn cái gì, cà phê nhé
- Dạ vâng, chắc cháu uống cà phê thôi
Trời, tôi nói xạo hết biết. Bụng đói thê thảm, lại còn nhìn thấy toàn là những món ăn hấp dẫn, nếu một mình thì chắc có thể nếm cả chục món, toàn là những món không thể nào tìm thấy ở Úc. Tôi nhủ, thôi bấm bụng ngồi chơi xơi cà phê không vậy, lúc nào vòi anh quay lại sau. Chú Cảo chắc sợ tôi đói bụng nên cứ giục tôi gọi thức ăn. Chú bảo, “cô đi với tôi”. Chú dắt đi một vòng, thúc giục mãi tôi mới yểu điệu thục nữ mua đúng một trái bắp hấp. Chú hỏi “sao cô ăn ít thế?”, cũng câu trả lời “ dạ cháu ăn ở nhà rồi”. Chú chỉ cười không nói nhưng nhìn mắt chú tôi biết là chú biết thừa con bé này nói dối. Tôi cũng chỉ dám cười ruồi, thầm cám ơn chú.
Ở chú Cảo tôi thấy có nét gì đó thật ấm áp, cho người đối diện cảm giác bình yên. Không hiểu sao tôi lại cứ nghĩ là chính ra chú có nét của một người miền Nam hơn là một ông già Bắc kỳ chính cống. Có lẽ vì ở chú tôi tìm thấy những nét dễ chịu, không khách sáo như thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp ở những ông cụ Bắc kỳ lớn tuổi.
Một điều tôi thấy hơi lạ là một người lớn tuổi như 
			chú mà lúc nào trên môi cũng phì phèo điếu thuốc. Mấy lần ngồi uống 
			cà phê tôi đã nghe có người hỏi tại sao lớn tuổi rồi chú còn hút 
			thuốc. Chú trả lời giọng rất ư là Bắc kỳ:
			“thế chú mày bảo tao bỏ thuốc ở cái tuổi gần đất xa trời như thế 
			này à, đã đến tuổi này thì còn gì phải tiếc nuối nữa, thích thì hút”
Ngồi uống cà phê chưa hết ly, chú nhìn đồng hồ rồi đứng lên chào cả nhóm:
- Thôi nhé, tôi đi đây, chào cô
Được anh kể cho biết trước, tôi biết đã đến giờ chú đi thăm mộ thím. Nghe mọi người kể, ngày nào cũng như ngày nào, từ lúc thím mất, mưa nắng thế nào chú cũng ra thăm mộ. Tôi có thể tưởng tượng chú ngồi hàng giờ nhổ cỏ trên mộ bà, thắp cho bà nén hương, rồi nhớ về những ngày tháng hai người vẫn còn bên nhau.
Tôi nghĩ chắc lúc đó chú hạnh phúc lắm. Tôi nói với anh “chú Cảo là người tình lãng mạng nhất còn sót lại của thế kỷ 20”, anh gật gù đồng ý, rồi thêm “ông TQLC nào cũng thế!”
Sáng chủ nhật, theo thông lệ, các ông Thủy Quân Lục Chiến tụ tập ở quán Lan Hương, mà ai cũng gọi là quán anh Hào để uống cà phê. Vừa tới nơi tôi mới thấy chỉ có mình mình là “nữ”, nhưng thầm nghĩ cũng chẳng sao vì đã lỡ quen theo anh ngồi nghe các ông lính “già” nói chuyện với nhau như chưa bao giờ qua cái tuổi những ngày hai mươi, chẳng bao giờ tôi thấy chán.
Mười mấy ông chiếm dãy bàn dài dọc một bên quán, 
			ôi thôi mấy ông phì phèo thuốc lá khói bay mù trời.
			Tôi nhớ lúc đó mình ngồi kế anh Sang, anh Tình và chú Cảo. Tôi vẫn 
			quen miệng chào “chú”, lại nghe chú chỉnh thêm một lần nữa. 
			Khó gọi “anh Cảo” quá, kể cả anh Sang tôi cũng tính cho lên 
			hàng chú luôn nhưng hình như anh còn thiếu một vài năm mới lên đến 
			hàng 70 nên tôi chưa dám cho anh lên chức. Chú Cảo bảo:
- Này cô, ăn sáng đi nhé, hôm nay chủ quán đãi mình đấy
Lần này thì tôi không khách sáo nữa gọi hai trứng ốp la, ăn uống rất ngon lành vì mấy anh mấy chú đang trêu nhau cười đùa , không ai để ý đến tôi cả. Có ai nói anh Tình coi bói hay lắm. Anh Tình ngồi kế tôi nên tôi liền chìa bàn tay ra cho anh xem ngay. Có giọng chú Cảo dặn dò:
- Thằng này nổi tiếng là Tình be, cô tin nói là bán lúa giống đấy
Lúc đó tôi cũng không tiện hỏi chú Cảo Tình “be” có nghĩa là gì, chỉ đoán mò ” be” là “bear” , có nghĩa là con gấu, chắc vì anh Tình to con như gấu nên có biệt hiệu là Tình “be” chăng? Về nhà hỏi lại anh mới biết nghĩa là gì, đúng là dốt hết biết.
Lên Oregon , vừa đi xe từ Seattle sang, tôi theo anh, anh Phan Đông gặp chú và anh Tang tại nhà anh chị Châu. Lúc này chú Cảo đúng là người anh cả, nhìn tất cả các ông ở đó, anh cho biết toàn là dân pháo binh quây quần bên chú, tôi mường tượng, gần 40 năm trước chú phải sống thế nào nên các anh ngày nay vẫn còn như thế.
Tại Đại Hội TQLC ở Oregon, trong đêm Truy Điệu tổ chức ở hội trường khá nhỏ nhưng rất ấm cúng, lúc đầu chú Cảo ngồi cùng bàn với tôi, anh Sang và anh Lâm. Lúc đó tôi nghĩ “wow, mình hân hạnh ngồi kế ba vị cao tuổi nhưng vẫn còn rất phong độ, tính tình lại còn rất trẻ, tha hồ mà đùa” nhất là anh Sang và anh Lâm, cặp bài trùng của TQLC ở Cali . Nhìn hai anh này tôi hay nghĩ tới số 11 như hình ảnh hai anh đứng bên nhau.
Vừa tính đứng lên đi lấy thức ăn cho chú Cảo, thì chú đã được “mời” đích danh lên ngồi ở bàn VIP. Tôi thấy chú có vẻ không bằng lòng vì chú thích ngồi với “thường dân” hơn, nhưng cuối cùng chú cũng phải chìều ban tổ chức lên ngồi ở bàn gần sân khấu. Thỉnh thoảng tìm chú để “check” xem chú thế nào, tôi thấy mặt chú hình như nghiêm trọng hơn nên trông buồn thiu, không cười đùa, nói chuyện mấy như mọi khi, tôi thấy thương chú quá. Tới giờ xếp hàng lấy thức ăn, tôi bưng cho chú và anh Phán, vì nghĩ ai lại để hai “cụ” xếp hàng lấy thức ăn như vậy được.
Tối hôm dạ tiệc, tôi cũng lăng quăng theo giúp ké mấy chị trong ban tổ chức, chỉ thỉnh thoảng mới chạy ra đứng hóng chuyện khi thấy chú và các ông kéo nhau ra ngoài hút thuốc. Lúc này thì tôi hiểu hơn nữa mối tình của những người lính cho nhau. Và càng thấy mình may mắn được gặp một người như chú Cảo.
*
Lúc này khi đang cùng các anh chị ở Melbourne loay hoay với 2 ngày đại hội sắp tới, thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến đại hội đã dự ở Mỹ, loay hoay tính toán sẽ gặp lại những chú, những anh nào ở đại hội năm tới 2014 nếu đi được … chú Trí, chú Định, chú Cảo và tất cả các anh ... tự nhủ lần này sẽ gọi "anh Cảo" cho chú ... thích thì tin chú ra đi thật tình đã làm tôi có chút hụt hẫng.
Nhưng bây giờ nghe tin chú đi đoàn tụ với thím 
			(chữ của anh Cấp), đúng là tôi nên vui giùm chú.
			Không được buồn. 
Rồi đây nếu có dịp quay lại Cali , tôi sẽ nhớ những lần chú Cảo bảo tôi đừng gọi bằng chú. Nhưng nhớ nhất vẫn là con mắt có đuôi, nụ cười thật bao dung và giọng nói Bắc kỳ rất ư là không khách sáo của chú.
Chú cho cháu gửi lời thăm thím và mong chú thím vui vẻ mãi mãi bên nhau,
Cháu Hương.
Melbourne 5 tháng 9, 2013
			Cách sử dụng "I" 
			và"Y"...
			Cải cách tiếng Việt
			Dấu "hỏi 
			& ngã" trong 
			tiếng Việt
			Luật dấu hỏi & ngã
			Gạch nối trong 
			tiếng Việt
			Xưng hô tiếng 
			Việt...
					Cuộc trò 
					chuyện bất ngờ
					Thư Hậu phương
					Nhắc chuyện xưa
					
			Một chuyến đi Oklahoma 
					Thăm lại 
					“Mái Nhà” xưa
					Hãy kể cho tôi 
					nghe
					
					Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
					Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
				Sớ Táo Quân 
			TQLC - Đinh Dậu 2017 
					
					Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
					NT Nguyễn 
					Thành Yên
					NT Hoàng Lãm
					Cái chào của Niên 
					Trưởng
					Chuyến 
				tản 
					thương cuối cùng 
				Tháng Ba chôn súng
				Các NT TQLC
				TQLC mà bà 
				không biết sao? 
				Người 
			Y-Tá chiến trường
				Thôi ! Mình 
				về Linh Xuân Thôn, đi em !
				Một thời để nhớ
				Tìm cha
				Biệt đội Sóng Thần
				Lão lượm “Ve Chai”
				Trâu Điên Và Cố Vấn 
				Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
				Trâu 
				Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
				
				Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
				Quận 
				Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đình Lời
				Người lính tiên 
			phuông
			Anh hùng bất tử
			40 Năm tỵ nạn... Nhìn lại 
			đoạn đường
				Người 
			Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
			Mùa 
			Football năm nay sẽ không còn...
			Đoàn 76 tù binh
			Những con 
			Quạ Đen trên nóc nhà xác
			Mảnh đời tị nan tại Đức
			
			Người lính già không bao giờ chết
			Cơn mưa hạ Atlanta 
			2014
			Cánh Đại Bàng còn lại 
			giữa vùng trời TQLC
			Vui buồn đời 
			lính -Tình đồng đội
			Nghĩa cử cao quý 
			Rũ áo thênh thang
			30-4 những 
			giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
			Người Việt Viết 
			Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
			Chỉ còn là kỷ niệm
			Chuyện về 
			cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
			Nhớ Chú Cảo
			Chúc mừng Trường Can
			Chuyện ngày xưa…thật xưa
			Viết cho con gái Cao 
			Xuân Huy
			Những ngày vui ở 
			Nam Cali
			Dòng sông êm đềm
			Điệp khúc buồn
			Cháu Ông Nội, Tội 
			Bà Ngoại!
			Nợ Mẹ hai tiếng 
			yêu thương
			Nỗi buồn tháng Tư
			Cuộc hội ngộ của Sĩ 
			Quan TQLC/VNCH  và em bé gái mà Ông đã cứu 41 năm trước... 
			
			Những cái chết 
			thầm lặng
			Dục Mỹ, lò luyện thép
			Người hát rong 
			nhạc vàng
			Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
			Nụ cười xinh
			Những ngày xưa thân ái
			Quê hương bỏ lại
			Biển vẫn đợi chờ
			Buồn vui Đại Hội 2012 
			tại Oregon
			Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH. 
			19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Hòa sau 37 năm nhìn lại...
			Nỗi lòng người 
			lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
			Khóc bạn
			Người Lính TQLC bên 
			bờ Bến Hải
			Ông Cháu tựa má đầu
			Mùa xuân trên 
			đỉnh Torkham
			Chiến thắng đầu Xuân
			Một thời để yêu, một 
			thời để nhớ
			Tuổi 70… Chán mớ đời!
			Chút ân tình rất đỗi 
			mong manh
			Người còn nhớ 
			hay người đã quên
			Cao Xuân Huy - 
			Chuyện chưa ai kể
			Nhớ về Cao Xuân Huy 
			“Tháng Ba gãy súng”
					
					Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
					Dòng sông tuổi 
					nhỏ
					Vui buồn đời 
					lính 1 - 
					2 - 3 
					- 4 -
					5
					Dòng 
					thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
					Huyền 
					thoại chiến sĩ Mũ Xanh
					Cuộc chiến 
			không dừng ở đây
					Nỗi lòng 
			biết ngỏ cùng ai?
					Chiêu hồn Quái 
			Điễu
					Thiên 
					hùng ca dựng một ngọn cờ
					Thuận 
			An, hành quân triệt thoái
			Thư tình viết muộn
			Người lính miền Nam
			Thăm lại Quảng 
			Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
			Hãy thắp cho 
			anh một ngọn đèn
			Tôi đi lính...
			Giờ phúc 
			sau cùng của người Trung Đội Trưởng
			Đôi bờ chiến tuyến
			Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
			Thoáng nhớ ngậm ngùi
			Mối tình Sơn Khê
			Hai anh em tên Cờ, 
			họ Việt Nam Cộng Hòa
			Hạt bụi vĩ đại
			Thư Khu Bưu Chính (KBC)
			Hai hình ảnh, một 
			cuộc đời
					Vé Đây! Vé Đây!
			Tháng 
			Ba buồn thiu, tháng Tư gãy súng
			Bà Mẹ 
					Quê
					Ôm M60, M79 đánh ghen
					Nghe Nhạc 
					Trang Thủy