Thơ

Trang thơ Nguyễn Minh Châu

Tuổi trẻ Việt Nam
Xuân nhớ đến Mẹ
Người Lính Già (Đại Bàng Tango)
Mùa Giáng Sinh xưa
Nhớ về chốn cũ
Nhớ nhà (Nhớ ngày ấy)
Saigon của tôi
T́nh sen
Mănh Hổ “Tây Đô”
Kư Ức khó quên (Ngày tàn cuộc chiến)
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Khi tôi chết (Tâm sự người lính già)
T́m phương giác
Gục đầu xuống
Đêm trăng nhớ bạn
Người lính và nỗi nhớ
Hương xưa của tôi
Người lính VNCH
Huyền thoại mưa Sài G̣n
Vịt Tiềm
Thắp nhang cho bạn
Tấm thẻ bài
Thăng trầm
Hoa nước mắt
Khi tôi đi
Độc ẩm
Nh́n đất mẹ
Nợ núi sông đă trả, chỉ c̣n nợ em
Tận cùng nỗi nhớ
Một câu hỏi
Một thoáng suy tư
Mày hỏi tao
Bạc màu áo trận
Thơ - Đông Hương 1 - 2 - 3
Đồng đội
Quận Tư, xóm nhỏ
Người lính già (Cọp nhớ rừng)
Cảm xúc Tháng Tư Đen
Nhớ Bạn tuổi thơ
Tháng Tư hoài vọng
Nhớ Phá Tam Giang
Khi cha già cha sẽ về đâu??
Biển ấy, mùa này
Tháng Ba rồi ....
Một ngày và một đời TQLC
Buồn như một sớm trời không nắng
Huế xa rồi - Mai mốt về em nhé
Mê thư lính
T́nh khúc cho một người
Nỗi nhớ buồn hiu
D́u nhau đi cho hết....
Chùm thơ Đông Hương
Ta về
Ưu tư vận nước
Tưởng niệm 40 năm
Đêm ngủ tôi mơ
Tháng Tư lại đến nữa rồi
Cái chết của một tượng đá
Xuân Buồn
Anh sẽ đưa em về
Bức dư đồ
Tâm sự lính Mũ Xanh
Ngồi xuống đây
Hăy nhặt ǵum cha
Xin giữ
Mây tháng Tư
Xuân xứ người
Lời cho này anh
Giấc mơ tương lai
Cô giáo Tịnh Như
Nhớ Cao Xuân Huy
Bông hồng Hậu Nghĩa
Anh đi...
Chiều trên quê nội
Nội tướng của t́nh thương
30 tháng 4 - Sống và Chết
Với MX Sóng Thần một thuở...
Tháng Tư đen
Tao nợ mầy...
Pho tượng người lính...
Đôi nạng gỗ...
Tôi nợ anh...
Chùm thơ Áo Trắng 
Nhớ một chiều Xuân
Thơ của Trần Khoa Danh
Tâm sự người Thương Binh
Nhà xưa đă khép

 

 

 

 

 

 


CAO XUÂN HUY CHUYỆN CHƯA AI KỂ

Tưởng niệm, nhân ngày giỗ đầu anh Cao Xuân Huy.


Cao Xuân Huy và Mẹ ĐH Úc Châu 2009

Măi tới năm 2007 tôi mới biết mặt anh dù đă nghe tiếng anh từ lâu, vào khoảng đầu thập niên 90 tuần báo Nam Úc tại Adelaide có đăng bút kư “Tháng 3 gẫy súng” của anh, tôi đọc say mê và nóng ḷng chờ đợi mỗi tuần cho những đoạn kế tiếp một phần v́ lối hành văn thoải mái ,thẳng thắn, trần trụi rất lính của anh,phần khác là ṭ ṃ xem anh viết về chuyện mà ḿnh cũng tham dự, chờ đợi trong nôn nao bởi v́ là tuần báo nên hằng tuần sớm nhất ngày thứ Năm mới có báo.Tôi cũng được gặp mẹ anh là bác Nguyễn Thị Nhiên tức Nữ sĩ Đan Thanh ( sau này khi thành lập Liên Hội bác là người mẹ Tinh thần của anh em MX trong Liên Hội và lần ĐH nào ở Sydney bác cũng tham dự với những bài thơ lúc dí dỏm hay dạt dào t́nh cảm như nụ cười hiền hậu của bác ,tuy khi tổ chức ở Melbourne hay Nam Úc v́ tuổi cao bác không tham dự được nhưng cũng gửi thơ tặng và đan khăn quàng cổ màu xanh cho các con trai, mũ bê-rê bằng len xanh cho các con dâu của bác ) lần đầu năm 2001 trong ĐH/TQLCVN tổ chức tại nhà hàng Kim Sao Lầu trên đường John street vùng Cabramatta thuộc thành phố Sydney, lúc đó hiện diện gần 50 MX trong ĐH với số lượng đông đảo quan khách lên đến trên 400 ( nghe các anh nói phải trên 60 MX cư ngụ tại thành phố này ), những năm sau tôi đều gặp bác Nhiên và cũng đă được nghe nói về bác trai vốn là một người viết văn, làm thơ có tiếng tại Hà Nội khi xưa nên tôi không ngạc nhiên lắm về tài viết văn của anh.

Thật sự khi tham dự ĐH/TQLCVN năm 2007 tại Melbourne, tôi không hề biết có sự hiện diện của anh chị, chỉ biết sẽ có ĐB Tango và TQ Phu Nhân từ Mỹ sẽ đến với anh em “miệt dưới”, như vậy cũng đủ náo nức với các MX Nam Úc rồi ( sẽ viết về cảm tưởng của tôi với hai vị trong một bài viết khác ), cho đến khi chúng tôi đến nhà anh chị Phạm Sĩ Bắc mới nghe nói là có anh tham dự, lúc đầu khi gặp anh tôi cũng có chút ṭ ṃ xem một nhà văn nổi tiếng từ lâu hành xử như thế nào với các MX “miệt dưới” mà hầu hết là những anh em cấp nhỏ nên tôi cũng để ư quan sát anh. Điều đặc biệt đầu tiên tôi nhận thấy là anh có nụ cười thật tươi rất hiếm người có, thứ đến anh nói chuyện thật thẳng thắn, thoải mái, b́nh dân với mọi người, không hề có một chút kênh kiệu,ta đây, tạo cho người đối thoại cảm giác gần gũi, tin tưởng làm tôi mến anh ngay nhưng anh không biết v́ tôi không hề nói ra điều ấy suốt mấy ngày gặp nhau trong ĐH. Tôi cũng cảm thấy anh thật khác lạ nếu không muốn nói là trái ngược so với những ǵ tôi đọc được trước đây qua những người bạn văn viết về anh, một người ít nói, khó gần, trầm ngâm chỉ cười mủm mỉm và uống rượu như hũ ch́m, riêng khoảng uống rượu th́ đúng như thế, tửu lượng anh thuộc hàng cao thủ, anh uống liên miên nhưng không hề say.Tôi thường đứng uống bia ..cầm chừng và nghe các anh kể chuyện khi chờ quan khách đến, v́ mỗi năm chỉ gặp nhau vài ngày nên đủ thứ chuyện trên đời được gom lại kể ở đây, chuyện xưa , chuyện nay, chọc người này ghẹo người kia ,ngay cả các chuyện tiếu lâm chay, mặn,nên lúc nào cũng rộn ră tiếng cười không khí rất là…….lính. Dù rằng:

Những thằng bạn buổi hôm nào áo trận
Thoắt giờ đây: tóc đă điểm hoa râm
Khi gặp lại từ phương này quả đất
Chợt nh́n lên: giờ vầng trán đă nhăn

Trong đôi mắt mỏi mê cùng cơm áo
Có chút ǵ phảng phất của quê hương………………….
( Trích Ngày gặp bạn cũ.Thơ Trần Hoài Thư )

Tuy vậy nhưng khi khoác bộ đồ lính vào, người nào trông cũng trẻ ra và coi vẫn c̣n phong độ lắm. Anh cũng ḥa nhập vào cùng uống, cùng hút, cười đùa và tán gẫu với anh em, tôi có cảm tưởng đây mới là những giây phút sống thực của anh, càng uống anh lại cười càng tươi, càng rộn ră, anh như bay bổng trong một khung trời thuộc về ḿnh giữa những đồng đội của anh, bởi v́ khi có một anh hỏi:

_Anh Huy Đại Hội bên Mỹ có vui như ở đây không?

Một thoáng ngập ngừng anh trả lời:

_Cũng …vui nhưng… làm sao vui như ở đây được.

Hôm Chủ Nhật trong lúc chờ quan khách tới dự tiệc mừng lúc tôi và vài anh em đang đứng tán gẫu, hút thuốc bên ngoài hội trường anh đi ra hỏi tôi c̣n thuốc lá không? Tôi đưa thuốc rồi bật lửa cho anh mồi, anh hỏi:

_Mày ở Nam Úc hả? có biết Đ/u Hanh không? Tôi hỏi lại:

_Phải anh Nguyễn Tiến Hanh Pháo binh không? Anh trả lời:

_Ừ, mày quen hả? Tao vẫn muốn thăm anh ấy mà chưa sắp xếp được.Tôi nói:

_Biết chứ không quen v́ ít khi gặp, chỉ thỉnh thoảng gặp chào hỏi vài câu thôi ,vả lại anh Hanh cũng rất ít nói nhưng anh quen anh Hanh như thế nào? Anh trả lời:

_Đù.. má. Ổng là anh thằng bạn tao nhưng thương tao c̣n hơn em ruột, đù..má, hồi đó mỗi lần về phép kẹt tiền đến ổng là có bao nhiêu trong túi ổng móc ra quăng cho tao không thèm đếm, thế là lại có tiền rượu, gái vi vu.

_Vậy th́ kỳ này xuống Adelaide đi.

_Đù..má, lần này chưa được, chắc phải kỳ tới.

Khi trở lại Nam Úc, một hôm tôi t́nh cờ gặp anh Hanh ở ṭa soạn báo Nam Úc, tôi có nhắc chuyện anh Huy tính xuống đây thăm anh và khen tửu lượng anh Huy ghê thiệt. Anh Hanh nói:

_Cái thằng bịnh hoạn quá mà khuyên không nghe, cứ nốc rượu t́ t́ thôi.

_Không đâu, thấy anh mặt mũi hồng hào, khỏe mạnh lắm mà.

_Coi vậy mà không phải vậy đâu.Tuy không tin nhưng tôi không nói ǵ thêm.

Rồi tôi gặp lại anh tại ĐH trên Sydney năm 2009, lần này anh đi một ḿnh một công hai chuyện, vừa thăm mẹ già vừa dự ĐH luôn, lại xáp nhau cười nói rôm rả, hút thuốc,uống bia và ….chửi thề, cũng vẫn những chuyện trên trời dưới đất, chọc ghẹo nhau như con nít rồi cười hô hố với nhau thân t́nh như những năm c̣n trong quân ngũ, nụ cười vẫn tươi, uống bia từ sáng đến tối, từ tối đến khuya mà vẫn không thấy anh say, kỳ này anh có tay bạn nhậu là Peter một thân hữu của Hội Victoria, thích TQLC nên đi theo, tay này cũng thuộc hàng cao thủ lúc nào cũng có lon bia trong tay kể cả sáng sớm.

Tối thứ Bảy sau lễ Truy điệu, khi quan khách dùng tiệc trà đă hơi văn th́ mẹ anh và ông Nguyễn Ngọc Tần ( anh Tần là cựu Chủ tịch CĐNVTD/Nam Úc trước ở Adelaide sau này mới dọn về Sydney v́ các con anh đều có việc làm tại Sydney, nên anh em Nam Úc đều quen biết, anh cũng đến xin chụp h́nh chung với nhóm Nam Úc vài tấm để kỷ niệm ) đến rủ anh Huy đi dự tiệc của Hội cựu nữ sinh Trưng Vương hay Gia Long ǵ đó nhưng anh Huy từ chối. Hai người vừa rời khỏi được vài phút anh bỗng nói:

_Đù…má, ba bốn chục năm trước không chịu mời cho tao nhờ, bậy giờ thành bà nội, bà ngoại hết rồi mới mời,đi làm …đíu ǵ.

Mọi người lại cười rần rần, rồi lại uống cười đùa cho đến khuya, khi mọi người từ từ đi ngủ gần hết nh́n đồng hồ gần hai giờ sáng tôi nói với anh:

_Chắc tôi cũng phải đi ngủ một chút, anh về nhà hay vào đây ngủ luôn? ( chỗ ngủ lần này là một cái hall lớn của CĐ nên anh em sẽ ngủ theo lối tập thể như thời xưa trong lính, mỗi tên một sleeping bag kiếm một góc nào là xong ).Anh nói:

_Ừ! Mày đi ngủ đi chắc tao về nhà tắm một phát đă.

_Trong này có pḥng tắm đầy đủ anh vào tắm đi.

_Không được v́ quần áo tao để ở nhà, mày cứ đi ngủ đi tao uống với thằng Tây này cũng được.

Sau khi đánh răng rửa mặt, tôi ôm túi ngủ đi kiếm một góc nào tương đối không có………. “ban nhạc ḥa tấu” để cho dễ ngủ, lúc rời khỏi hall chính vẫn thấy tay anh đang cầm lon bia uống.

Tiếng ồn ào lục đục làm tôi thức giấc dù mới ngủ được vài giờ, nh́n đồng hồ mới hơn 5 giờ nhưng cũng phải dậy v́ anh em bên Công giáo phải đi dự lễ Chủ Nhật sớm, sau đó c̣n họp rồi trang trí,dọn dẹp chuẩn bị đón quan khách cho Dạ tiệc, làm vệ sinh cá nhân xong đi ra đă thấy anh đang ngồi uống bia với Peter rồi, tôi hỏi:

_Úa! Anh không ngủ chút nào sao anh Huy?

_Ừa! tao về tắm là trở qua uống với thằng Tây này, đù..má, mấy ngày này cần ǵ ngủ mày, đù…má, thiếu ǵ thời gian để ngủ.Đúng là:

Thức với nhau đêm tàn mưa đổ.
Ngủ làm chi c̣n cả đời sau.
Đừng ném xuống hồn tôi huyệt mộ.
Mai xa rồi thêm một vết đau.
( Trích Lời cuối. thơ Nguyễn Thị Thanh B́nh ).

Buổi chiều hôm đó trước Dạ tiệc, mẹ anh đến sớm khi anh và chúng tôi đang đứng tán gẫu, bác cũng đến góp chuyện với chúng tôi cho vui, thấy anh tay vẫn cầm lon bia uống t́ t́, bác dịu dàng mắng yêu kể:

_Anh ấy hư lắm cơ, hồi trước cũng vậy chỉ uống không ăn, cứ về phép đảo qua nhà rồi biệt tăm, chỉ biết có bạn bè thôi trong khi mẹ ở nhà chờ mong, có lần tôi bực quá tôi lấy roi bắt nằm xuống, vậy mà anh cũng nằm, mà nào có đánh được đâu, chỉ đặt cây roi lên mông anh rồi……….khóc, anh cũng nằm yên cho tới khi tôi phải nói dậy đi anh mới ngồi dậy.

Khi bác vừa đi khỏi, chúng tôi liền hỏi anh:

_Chuyện này có thật không anh Huy? Lúc đó anh đi lính rồi à?

_Ừ! Đù…má tụi mày biết tao ..éo sợ ǵ cả, chỉ sợ nhất là…….nước mắt đàn bà.

Tôi cũng ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, anh một người ngang tàng, chẳng sợ trời, sợ đất ǵ cả nhưng lại rất có hiếu với mẹ.

Trong khi ăn uống, ngồi chung bàn tôi có hai chị thân hữu cũng khoảng ngoài 50,một số MX Nam Úc như MX Trung Tđ 9, MX Ước TT,MX Sơn TX v.v….và hai vợ chồng c̣n trẻ, lúc Trung giới thiệu đây là con của Đ/tá Hường LĐ 1 Kỵ binh tên Nguyễn Thế Hùng và vợ ( trước ở Nam Úc tôi biết bác gái là Như Ư, con trai Nguyễn Thế Phong sau này là Chủ tịch CĐNVTD/VIC,con gái Dạ Thảo,Dạ Hương, Thế Hùng lúc đó đều c̣n nhỏ, họ lại rời lên Sydney đă lâu nên tôi quên mặt ),chợt nhớ anh Huy có nói Đại đội anh từng biệt phái cho LĐ 1 Kỵ binh và từng gặp Đ/tá Nguyễn Văn Hường ( nghe nói ông sống ở Mỹ ), tôi mới t́m anh rồi nói:

_Anh Huy tôi giới thiệu với anh con trai của một cố nhân. Anh hỏi:

_Ai?

_Con trai út của Đ/tá Nguyễn Văn Hường LĐT/LĐ 1 Kỵ binh.Anh sôi nổi vừa đẩy tôi vừa nói:

_Đâu? Đâu? Đù..má thằng nào là con Đ/tá Hường đâu? Đù..má thằng nào? Đâu? Đâu? Tôi cũng hơi khớp chắc ḿnh làm chuyện tào lao, dám thằng nhỏ bị đ̣n quá nên cũng chuẩn bị có ǵ th́ cản ngay.Khi vừa gặp Thế Hùng anh nhẩy lại…. ôm, kéo ra khỏi bàn ăn một quăng, miệng nói:

_Đù…má ông già mày được lắm, đù..má được lắm, tao chịu ông già mày,đù..má…..bây giờ ông ở đâu mày….rồi hai người nói chuyện riêng với nhau, chúng tôi trở lại bàn ngồi ăn.
Được khoảng mười,mười lăm phút th́ MC Trần Như Hùng giới thiệu nhà văn Cao Xuân Huy tác giả “Tháng 3 gẫy súng” với thực khách rồi réo anh :

_Ông Cao Xuân Huy, Cao Xuân Huy đâu rồi? lên tặng hoa cho ca sĩ đi chứ.

Trong khi anh từ từ cầm hoa lên tặng cô ca sĩ th́ một trong hai bà trong bàn tôi cũng rất bạo miệng hét thật to:

_Ông ..gẫy súng, ông gẫy súng, súng gẫy rồi c̣n làm ăn ǵ được mà tặng hoa với quả.

Làm mọi người cười ồ lên, anh cũng nh́n xuống …..cười.sau đó mấy thằng rủ nhau ra ng̣ai “xông hương” cho đỡ nhạt miệng, anh cũng theo ra vừa đi vừa nói nhỏ:

_Đù…má, súng tao không gẫy gặp mấy em này cũng đíu…….lên nổi.

Chúng tôi đều cười vui rồi vừa hút thuốc , uống bia vừa tṛ chuyện tán dóc, tiện dịp có cả MX Ḱnh Ngư Phạm Minh Tâm đứng đó, chúng tôi mời anh xuống Nam Úc chơi, anh nhận lời rồi nói sau ĐH anh sẽ đi Melbourne chơi mấy ngày rồi sẽ xuống Adelaide.

Sau ĐH lúc anh đang ở Melbourne có gọi báo sẽ xuống chơi nhưng MX Phạm Minh Tâm không xin nghỉ được có nhờ tôi đón tiếp anh những khi MX Tâm không có nhà, tôi gọi xuống nói rơ sự việc rồi tha thiết mời anh xuống chơi, anh bảo sẽ suy nghĩ rồi cho biết sau, cuối cùng anh đổi ư không xuống nữa, tôi nghĩ anh không xuống v́ MX Tâm cùng ở Ḱnh Ngư lại biết nhau từ VN dễ nói chuyện hơn chứ không như tôi mới biết anh đây lại khác đơn vị, lại không khéo đẩy đưa, biết ǵ mà nói, chưa kể lối nói chuyện lắp bắp như tôi th́…chán lắm, chán lắm.Anh hẹn dịp khác nhưng không ngờ c̣n dịp nào nữa v́ chỉ năm sau là anh đă ra đi.

không thể nào không nhớ
đạn nổ rền trong đầu
bảng tên đời mốc thếch
găy súng rồi chạy đâu?
găy súng
găy súng
tháng ba găy
tay gờm chân dợm chạy
găy súng rồi
về đâu? ( Thơ Hoàng Xuân Sơn )

Về đâu ư!Tôi chắc anh đang ở một vùng miên viễn thênh thang, ở một nơi không c̣n những hệ lụy, một nơi không cần uốn lưỡi tránh né, một nơi không c̣n phải e dè những ganh tị, đua chen, một nơi đầy rượu, thuốc lá ngon và một nơi không cần phải… ngủ v́ không có bóng đêm hiện diện.

Vâng, xin anh hăy rong chơi cuối trời phiêu lăng và hăy nhận lời nói muộn màng của một thằng em chỉ gặp hai lần nhưng không ngắn ngủi, v́ mỗi lần chúng ta gặp nhau tới cả mấy chục giờ, mà vẫn chưa kịp nói.

_Tôi mến anh lắm. Anh Huy ạ.

MX Thạch Ngữ
12/11/2011

 


Văn


Cách sử dụng "I" và"Y"...
Cải cách tiếng Việt
Dấu "hỏi & ngă" trong tiếng Việt
Luật dấu hỏi & ngă
Gạch nối trong tiếng Việt
Xưng hô tiếng Việt...


Cuộc tṛ chuyện bất ngờ
Thư Hậu phương
Nhắc chuyện xưa
Một chuyến đi Oklahoma 
Thăm lại “Mái Nhà” xưa
Hăy kể cho tôi nghe
Young Marines trong ngày Tưởng Niệm 30/04/17
Trận QT 72 của Lữ Đoàn 258 TQLC
Sớ Táo Quân TQLC - Đinh Dậu 2017
Đọc "Chặng Đường Nối Tiếp"
NT Nguyễn Thành Yên
NT Hoàng Lăm
Cái chào của Niên Trưởng
Chuyến tản thương cuối cùng
Tháng Ba chôn súng
Các NT TQLC
TQLC mà bà không biết sao?
Người Y-Tá chiến trường
Thôi ! Ḿnh về Linh Xuân Thôn, đi em !
Một thời để nhớ
T́m cha
Biệt đội Sóng Thần
Lăo lượm “Ve Chai”
Trâu Điên Và Cố Vấn Mỹ... Muộn Vẫn Phải Nói...
Trâu Điên and Cố vấn Reunion 46 years later (1969-2015)
Trung đội 2 Tiểu Đoàn 7 TQLC và những ngày cuối cùng
Quận Trưởng Quận Triệu Phong, Quảng Trị - Chuẩn Úy Lê Đ́nh Lời
Người lính tiên phuông
Anh hùng bất tử
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường
Người Pháo Thủ TQLC trong cuộc chiến 1972
Mùa Football năm nay sẽ không c̣n...
Đoàn 76 tù binh
Những con Quạ Đen trên nóc nhà xác
Mảnh đời tị nan tại Đức
Người lính già không bao giờ chết
Cơn mưa hạ Atlanta 2014
Cánh Đại Bàng c̣n lại giữa vùng trời TQLC
Vui buồn đời lính -T́nh đồng đội
Nghĩa cử cao quư
Rũ áo thênh thang
30-4 những giờ phút sau cùng của một người Trung đội trưởng TQLC
Người Việt Viết Tiếng Việt. "Người Giệc Giết" Tiếng Việt
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Chuyện về cột cờ đầu tiên tại Little Saigon
Nhớ Chú Cảo
Chúc mừng Trường Can
Chuyện ngày xưa…thật xưa
Viết cho con gái Cao Xuân Huy
Những ngày vui ở Nam Cali
Ḍng sông êm đềm
Điệp khúc buồn
Cháu Ông Nội, Tội Bà Ngoại!
Nợ Mẹ hai tiếng yêu thương
Nỗi buồn tháng Tư
Cuộc hội ngộ của Sĩ Quan TQLC/VNCH  và em bé gái mà Ông đă cứu 41 năm trước...
Những cái chết thầm lặng
Dục Mỹ, ḷ luyện thép
Người hát rong nhạc vàng
Khoá 22 và Lam Sơn 719 Hạ Lào
Nụ cười xinh
Những ngày xưa thân ái
Quê hương bỏ lại
Biển vẫn đợi chờ
Buồn vui Đại Hội 2012 tại Oregon
Kỷ Niệm Ngày QL.VNCH. 19/6 - Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 37 năm nh́n lại...
Nỗi ḷng người lính VNCH nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong
Khóc bạn
Người Lính TQLC bên bờ Bến Hải
Ông Cháu tựa má đầu
Mùa xuân trên đỉnh Torkham
Chiến thắng đầu Xuân
Một thời để yêu, một thời để nhớ
Tuổi 70… Chán mớ đời!
Chút ân t́nh rất đỗi mong manh
Người c̣n nhớ hay người đă quên
Cao Xuân Huy - Chuyện chưa ai kể
Nhớ về Cao Xuân Huy “Tháng Ba găy súng”
Chút ánh nắng mặt trời trong mùa thu Oregon
Ḍng sông tuổi nhỏ
Vui buồn đời lính 1 - 2 - 3 - 4 - 5
Ḍng thời gian và những âm giai của một người lính TQLC
Huyền thoại chiến sĩ Mũ Xanh
Cuộc chiến không dừng ở đây
Nỗi ḷng biết ngỏ cùng ai?
Chiêu hồn Quái Điễu
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Thuận An, hành quân triệt thoái
Thư t́nh viết muộn
Người lính miền Nam
Thăm lại Quảng Trị – Khe Sanh & chiến sĩ vô danh
Hăy thắp cho anh một ngọn đèn
Tôi đi lính...
Giờ phúc sau cùng của người Trung Đội Trưởng
Đôi bờ chiến tuyến
Cuộc gặp gỡ kỳ diệu
Thoáng nhớ ngậm ngùi
Mối t́nh Sơn Khê
Hai anh em tên Cờ, họ Việt Nam Cộng Ḥa
Hạt bụi vĩ đại
Thư Khu Bưu Chính (KBC)
Hai h́nh ảnh, một cuộc đời
Vé Đây! Vé Đây!
Tháng Ba buồn thiu, tháng Tư găy súng
Bà Mẹ Quê
Ôm M60, M79 đánh ghen
Nghe Nhạc Trang Thủy