 
		
	
			Thương tích
			Đă 50 năm
			Quê hưong ngàn trùng
			Đừng gọi tôi là ân 
			nhân
			Ngày chia tay
			Ánh trăng xưa
			Ngày đại thọ
			Ḷng sơn gửi tạm 
			giữa đất trời
			Mông lung
			Ḥn khô
			Đêm ngủ tôi mơ
			Cali mùa hạnh ngộ
			Nhớ măi
			Vẫn t́m em
			Gánh phù vân
			Quốc hận
			Nhắn lời
			Tháng 2! Xuân vẫn 
			ngát hương đời
			Nhớ xuân xưa
			Xin em
			Cũng đành thôi
			Mừng sinh nhật
			Phút cuối
			Đoản khúc Đà Lạt
			Chờ
			Hương ḷng
			Niềm riêng đêm thánh
			Nỗi đau thẩm
			T́nh tôi lăng mạn....
			Tàn thu
			Em cao nguyên
			Thu từ phương ấy 
			thu sang
			Kỷ nhân hồi
			Hoài Thu 
			Tịch liêu
			T́nh gửi từ 
			trên đôi cánh sắt
			Trầm tích
			Ngồi giữa Eden 
			nhớ Saigon 
			Nhớ quá
			T́m nhau
			Một khúc hoài
			Muộn màng
			Bước lưu vong
			Tháng 7
			Nh́n biển nhớ người
			Chuyện một đời người
			Rượu đầy làm sao cạn
			Bó tay!
			Vô thường bóng em
			Đón xuân
			Nói đi em
			Đêm Giáng Sinh xưa
			
			Nhớ em
			Cám ơn
			Đêm Thu
			Hồng Quế
			Tháng tám mưa rơi
			Ḷng vẫn xuân xanh
			Ước gì
			Nhớ áo xưa
			Hạ vàng trong kỷ niệm
			Tóc mây
			Lửa Việt
			Xuân giữa trời đông
			Khi muà xuân đến
			Bóng xuân
			Hẹn một mùa xuân
			Lời cho hải đảo
			Đừng do dự
			Một ṿng quay
			Một ḿnh trên căn gác
			Mùa hoa phượng
			Gọi thầm
			Thầm lặng
			Ngàn năm măi t́nh 
			chung
Đứng vùng lên
			Nỗi buồn vong quốc
			Ngày rời Đà Nẵng
			Câu hỏi
 
Thứ Hai 14-05-1974
Mười ngày dưỡng quân và nhận thêm tân 
			binh đủ để Trung Đội lấy lại phong độ, hay ít ra cũng quên đi phần 
			nào cơn ác mộng vừa trải qua trong xă Đức Lương, nơi mà chỉ trong 
			một tháng ḍ ḿn bằng chân, tôi mất đi đúng 15 đồng đội gồm 6 người 
			hy sinh và 9 bị thương với hai lần bổ sung quân số. Lần này Đại Úy 
			Vương ưu tiên tăng cường cho Trung Đội 1 chúng tôi nên nhân sự nhích 
			lên được 25 người, trong số này có Trung Sĩ nhứt Nguyễn Văn Cho, 
			thuyên chuyển từ Đại Đội 4 qua làm Trung Đội Phó cho tôi. Những ngày 
			giữ an ninh quốc lộ, tuần hành, hoặc kích đêm của chúng tôi trong 
			khu vực quanh làng Tú Sơn của xă Thạch Trụ chấm dứt khi có lệnh theo 
			Tiểu Đoàn di chuyển về phía Chi Khu Mộ Đức để thay thế cho Tiểu Đoàn 
			39 BĐQ.
			
			Nơi đóng quân của trung đội chúng tôi có thể so sánh với một ốc đảo 
			giữa sa mạc với những cây xanh và hàng dậu che chắn khoảng đất khá 
			rộng có h́nh lưỡi liềm, một đầu nối vào con đường liên tỉnh c̣n đầu 
			kia nh́n bao quát toàn cảnh của núi Cối về hướng Nam. Vùng đất chung 
			quanh vị trí là mớ ruộng khô chạy một ṿng theo hướng Đông Nam-Tây 
			Bắc, khoanh ṿng từ đồi pḥng thủ của ban chỉ huy Đại Đội đến bên 
			kia đường xe lửa xuyên Việt. Gọi là ốc đảo v́ chỉ nơi chúng tôi đóng 
			quân là có cây, bụi rậm rạp vốn là khu vườn của một ngôi nhà đă đổ 
			nát từ lâu, c̣n bốn bề bao quanh là ruộng khô- xám xịt màu đất hay 
			màu cỏ tranh héo úa- chạy mút tầm mắt theo mọi hướng, nhứt là về 
			phía bắc, nơi có làng Phước An bé nhỏ và về hướng núi phía tây, nơi 
			có những rặng cây xanh rậm. Nh́n từ xa, ṿm xanh tươi mắt này trông 
			rất giống tre làng mặc dù trên bản đồ th́ ghi chú là xóm thôn ở 
			hướng đó đă bỏ hoang. “ Ốc đảo ” trở thành tiền đồn của Đại Đội 
			chúng tôi và cũng là của Chi Khu v́ bên kia đường rầy là vùng địch, 
			c̣n làng Phước An ở phía nam, dưới chân núi Cối, là nơi đă bỏ hoang 
			từ lâu dù chỉ cách Quận đường chừng 2 km đường chim bay. Khoảng 200 
			mét về phía bắc có một chốt của Đại Đội 2. Cũng khoảng cách đó về 
			phía đông, tức sau lưng chúng tôi, là dăy đồi thấp, nơi Trung Đội 
			súng nặng và ban chỉ huy Đại Đội cùng hai Trung Đội tác chiến c̣n 
			lại khoanh tuyến trên cao độ chừng 40 mét, vốn là phần nối tiếp của 
			núi Cối khi dăy Trường Sơn cố chạy dồn về hướng biển. Trung Đội 2 
			của Lê Văn Hữu án ngữ mặt sau của Đại Đội và giữ an ninh cho tỉnh 
			lộ. Trung Đội 3 của " Ti Vi " Nguyễn Thanh Vân nằm trên sườn cao bên 
			trái Đại Đội. Nơi đây là chốt kiểm soát con đường đi hái chà là của 
			dân địa phương và cũng là nơi khởi đầu của một rừng sim vừa mới đơm 
			hoa chạy biến vào triền núi. Nghe bạn kể trên máy về cảnh trí quanh 
			khu vực đóng quân của Trung Đội 3 mà tôi thèm được ở trên đó ngắm 
			cảnh thay v́ nằm dưới đây chỉ toàn ruộng hoang và cỏ tranh héo úa.
			
			Lấp bớt hố, sửa sang lại tuyến pḥng thủ xong là vừa vặn hết một 
			ngày. Đă quen với hoạt cảnh vui mắt khi đóng quân ngoài quốc lộ nên 
			Lính có vẻ buồn v́ sự tĩnh mịch của nơi đồng không mông quạnh. Tiếng 
			động của người và vật trên con đường đê- nói cho đúng hơn, là tỉnh 
			lộ của thuở xa xưa- đă vắng lặng từ khi nào không biết. Tỉnh lộ 578- 
			một thời thênh thang chạy từ quốc lộ 1 ngang qua Chi Khu kiêm quận 
			đường Mộ Đức, vượt con đường xe lửa xuyên Việt rồi mất hút vào thung 
			lũng giữa vùng núi Cối và núi Nhàn ở phía tây- nay đă là một con 
			đường đất vàng vơ. V́ đang là mùa khô, nên chỉ cần một cơn gió 
			thoảng nhẹ cũng đủ tốc lên lớp bụi mỏng chập chờn, ẻo lả, ḥa tan 
			vào màn trời phơn phớt nắng. Khung cảnh thật lặng trầm trong màu 
			chiều dần buông. Trời đang tắt nắng. Con đường trở thành một vệt mờ 
			chạy vào quầng tối của làng mạc và vùng núi phía tây. Nh́n lại hướng 
			quận lỵ th́ đă thấy le lói vài ánh điện. Đêm đang dần đến. Một ngày 
			sắp trôi qua. Mong sẽ là một đêm an b́nh và thêm một ngày mai ngập 
			ánh hồng.
			
			Thứ năm 17-05-1974
Công việc sửa sang hầm hố và củng cố 
			hệ thống pḥng thủ coi như đă xong. Chỉ có công việc phát quang để 
			nới rộng tầm quan sát và xạ trường là chưa được hoàn hảo nên chiều 
			nay cả Trung Đội ra sức dọn cỏ rồi nhằm lúc có gió thổi khá mạnh, 
			chúng tôi châm lửa đốt để mượn sức gió quét một ṿng quanh tuyến 
			đóng quân. Khi khói tan, lửa tàn, mới ḷi ra một ngôi mộ hoang, nằm 
			cách vị trí của chúng tôi chừng 30 mét ở phía đông và một con suối 
			cạn ở phía tây cũng cách một quăng tương tự. Xem lại bản đồ th́ thấy 
			một lằn chỉ xanh chạy theo hướng nam bắc, phát xuất gần đỉnh cao 700 
			mét của núi Cối, thẳng xuống đồng bằng, cắt ngang tỉnh lộ, nhưng có 
			lẽ v́ bị khô hạn đă lâu nên con suối bây giờ trở thành một loại giao 
			thông hào thiên nhiên không hơn không kém. Tôi đảo một ṿng chung 
			quanh tuyến, xem xét kỹ lưỡng vị trí của ngôi mộ và địa thế của con 
			suối rồi ngay sau đó kéo hạ sĩ Qúy- vua gài lựu đạn kiêm thiện xạ 
			M79 của cả Đại Đội- đi theo để chỉ cho anh chàng gài “ đồ chơi “ tại 
			hai nơi đó và những chỗ khả nghi khác. Nhưng Qúy “ mát “ chưa kịp 
			gom mớ " măng cụt " M67 th́ đă nghe hiệu thính viên báo cáo là Vương 
			Vũ ra lệnh cho Trung Đội xuống hố để ông cho mấy tràng đại liên và 
			vài viên cối để xác định hỏa tập tiên liệu và cận pḥng.
			
			- Ê Hoa Đăng! Có thấy “ con gà cồ “ gáy đẹp không!?
			
			Đại úy Vương hỏi tôi trong tiếng nổ ḍn của M60 từ trên đồi vọng 
			xuống. Đạn cày đất tung tóe quanh chốt của Trung Sĩ nhứt Cho. Sau 
			đó, vài viên súng cối ṿng qua đầu chúng tôi và nổ ngay khu vực giữa 
			suối cạn và đường rầy, là hướng pḥng thủ của tổ đại liên do Trung 
			Sĩ Đặng Tri đảm nhiệm.
			
			- Cắm tiêu cho “ Con gà cồ “ và cái “ Điếu Cày “ được chưa!? Đám “ 
			vịt con “ lạng quạng về đây là ông vặt lông cả lũ. Nhắm mắt cũng 
			không trật đâu cả. Ưu tiên cho Trung Đội 1 đó nghe!
			
			Vương Vũ khề khà trên máy, giọng nói có vẻ khoan khoái lắm. “ Bố Ǵa 
			“ đang lai rai với hai “ quan nhí “ và Thiếu úy Lợi, Đại Đội phó là 
			cái chắc. Từ trên cao nh́n quanh một ṿng xuống ruộng và các xóm 
			làng xa xa th́ dù là một tâm hồn chai đá cũng không thể không sinh 
			t́nh huống chi Vương Vũ vốn lăng mạn mặc dù dáng vẻ bề ngoài thật 
			lạnh lùng và cứng rắn. Vă lại, hoàng hôn đang tắt nắng, ráng chiều 
			soi bóng núi ngă dài, đưa bóng cây nḥa vào đất xám tạo nên một bức 
			họa đồng quê b́nh dị và thơ mộng. Thêm vào đó là sự yên lắng gần như 
			hoàn toàn sau một ngày sinh hoạt đủ làm rung động tâm hồn mọi người.
			
			
			- Bố Vương đang đưa cay với tụi này. Thấy ông tới giờ cơm rồi mà vẫn 
			c̣n lo “ dọn dẹp nhà cửa “ nên khen ông cẩn thận và chịu khó rồi 
			hứng lên “ đốt pháo “ cho xôm tụ. Vậy là ông được cưng lắm đó!
			
			Nguyễn Thanh Vân gọi máy kể chuyện sau khi mọi thứ đă yên lắng. Anh 
			bạn “ Ti Vi “ và Lê Văn Hữu, Trung Đội Trưởng Trung Đội 2, là hủ 
			ch́m, hai chàng gặp nhau là đưa cay. Nhưng tôi thân với Vân hơn v́ 
			anh bạn gốc Ḥa Hảo này cười nhiều hơn nói và nhứt là cùng một “ gu 
			“ văn nghệ, c̣n Hữu th́ bặm trợn, nóng nảy và hiếm khi biểu lộ t́nh 
			cảm dù ḷng dạ rất tốt. Anh bạn gốc Huế có một tương lai đầy hứa hẹn 
			trên đường binh nghiệp, đánh đấm và chỉ huy rất “ ngọt “ với một bàn 
			tay bọc nhung và tay kia bọc thép mà Vương Vũ thường hay nêu thí dụ 
			với chúng tôi. Mặc dù bề ngoài trông rất “ ngầu hầm “, nhưng Hữu lấy 
			danh hiệu truyền tin thật …hiền khô: Hương Giang! Chiều nay, “ Bố 
			Ǵa “ Trần Văn Vương hứng t́nh kéo họ qua cụng ly, và cũng không 
			quên thảy cho tôi chút “ lửa “ để ấm ḷng cùng con cái qua đêm.
			
			THỨ SÁU 18-05-1974
Tiếng nổ của lựu đạn rồi tiếng M79 lẫn M60 làm cả Trung Đội bung người lao ḿnh xuống hố. Bóng tối c̣n đang bao trùm cảnh vật. Nh́n lại đồng hồ th́ chỉ mới 5 giờ sáng. Tôi băng ḿnh về phía vọng canh của tổ đại liên. Qúy “ mát “ tống thêm hai trái đạn M79 về phía suối cạn rồi tựa lưng vào góc tường đổ nát của ngôi nhà. Đưa tay chỉ về hướng đường xe lửa, Qúy " mát " nói nhỏ với tôi:
-Em nghi là tụi nó ŕnh ḿnh nên chơi luôn một dây cho chắc ăn. Thế nào cũng có đứa dính chấu đó chuẩn úy!
Tạt qua hố của Hạ Sĩ Trần Dần, xạ thủ đại liên th́ Trần Dần cho biết ngay sau khi thay ca lúc 4 giờ sáng là tỉnh luôn không ngủ lại được nên khi nghe lựu đạn, rồi M79 phát nổ là anh chàng chộp súng bắn ngay vào những nơi đă được cắm tiêu làm dấu cho hỏa lực tiên liệu. Tôi gật đầu, đảo mắt quanh một ṿng tuyến chỉ có 7 người của tổ đại liên rồi cùng hiệu thính viên lạng nhanh ra vị trí của toán khinh binh, rải dài bên kia “ ốc đảo “. Trung Sĩ Cho và 10 tay súng cũng đă xuống hố, sẵn sàng chờ địch. Tôi kiểm tra một lần nữa vị trí pḥng thủ của cả Trung Đội, đích thân báo cáo t́nh h́nh vừa qua với Vương Vũ rồi mới yên tâm trở về chỗ của ḿnh. Sự yên lắng của đêm về sáng làm tôi bán tín bán nghi v́ đây không phải là lần đầu mọi người bị mất ngủ khi có báo động giữa đêm. Nhưng lần này là thú hoang hay là địch?
Mấy tiếng nổ vang rền trên đồi, không 
			phân biệt được là lựu đạn hay bê ta, sau đó là tiếng AK và M16 đan 
			vào nhau đă trả lời câu hỏi của tôi. Năm giờ rưỡi sáng! Địch đột 
			kích rạng đông. Ngọn đồi trọc bên cạnh Chi Khu, nơi đặt 2 khẩu đại 
			bác 105 ly, đang bị pháo tới tấp. Trong khi đó, pḥng không 12 ly8 
			và có lẽ là 57 ly không giựt từ trên sườn núi Cối trực xạ dữ dội vào 
			vị trí của Đại Đội và của Trung Đội 3. Gần như tiếp ngay sau đó là 
			phía Đại Đội 2 của Trung Úy Hiền ở hướng bắc cũng có chạm súng. Như 
			vậy Đại úy Vương phải tự lo lấy thân v́ ngay cả pháo binh từ căn cứ 
			Lee, đặt tại phía nam Thạch Trụ cũng chưa thấy rục rịch. Tôi cảm 
			thấy lo lắng khi nh́n lại vị trí của ḿnh. Bây giờ mới thấy “ốc đảo 
			“ quả là quá rộng. V́ hướng địch dự trù là ở phía tây, nên dù khoanh 
			ṿng theo chu vi để lập tuyến pḥng thủ th́ hỏa lực chính, với cây 
			đại liên M60, cũng tập trung nhiều hơn cho phía suối cạn và đường 
			rầy. C̣n nh́n về phía sau, tức hướng đông, th́ hố hầm thưa thớt. Chỉ 
			có Hạ sĩ Qúy tức Qúy " mát " và Trần Minh Sơn cắm chốt để canh pḥng 
			hướng có ngôi mộ hoang, cũng là hướng nh́n về phía Đại Đội. Người 
			khinh binh gần nhứt cũng phải cách khoảng gần 10 mét.
			
			6H00. Trời đang nhá nhem sáng. Địch dồn sức tấn công Đại Úy Vương 
			với những loạt AK và thủ pháo cùng đạn cối và súng cộng đồng với một 
			nhịp độ dồn dập như từ lúc khởi đầu. Ban chỉ huy Đại Đội và Trung 
			Đội 3 của “ Ti Vi “ chống trả mănh liệt. Vẫn chưa có hỏa lực yểm trợ 
			của pháo binh diện địa từ căn cứ Lee ở hướng nam của xă Thạch Trụ. 
			Trong khi đó, Chi Khu Mộ Đức vẫn đang bị pháo kích liên tục. Chúng 
			tôi c̣n chờ địch và đang theo dơi bằng mắt cũng như trên tần số liên 
			lạc. Nhưng đột nhiên " Ti Vi " Nguyễn Thanh Vân im lặng vô tuyến. 
			Hiệu Thính Viên của Đại Đội rồi chính Đại úy Vương liên tục lên máy 
			gọi mà không nghe hồi đáp. Cũng ngay lúc này, địch chuyển hướng tác 
			xạ. Từ trên núi Cối, đại bác không giựt, pḥng không, cùng trung 
			liên nồi ( RPD ) đồng loạt bắn thẳng vào tuyến của chúng tôi. Sau 
			đó, địch từ trên triền núi dàn hàng ngang tràn xuống, chạy ngời ngời 
			trên ruộng khô, nhắm vào vị trí có hầm hố của toán khinh binh. Địch 
			đang bọc hậu cả Trung Đội! Thanh “ máy “ gọi Đại Đội, báo cáo một 
			cách khẩn thiết. Không có hỏa lực tiếp ứng từ trên đồi trong khi rơ 
			ràng là địch đang xua quân chạy giữa hai lằn đạn v́ góc độ xuất phát 
			của chúng nằm ngay vào góc chết của hai lằn đạn bắn chéo vào nhau. 
			Nếu chúng tôi và Đại Đội cùng khai hỏa một lượt th́ sẽ diệt gọn đám 
			“ vịt con “ như chơi, nhưng trận đánh trên kia đang diễn ra một cách 
			kịch liệt với tiếng súng nổ thật ḍn dă và liên tục cho biết là 
			Vương Vũ đang bận điều động Lê Văn Hữu tiếp viện cho Trung Đội 3, 
			hay chính là trung đội súng nặng của Đại Đội cùng với nhóm trừ bị 
			gom từ các trung đội cũng c̣n đang chống trả không chừng. Địch tấn 
			công từ sau lưng chúng tôi cũng có nghĩa chúng đă chắc ăn là Đại Đội 
			sẽ không có khả năng “ chăm sóc “ đám thiêu thân đang thâu ngắn con 
			đường băng qua khoảng ruộng dài không quá 200 thước. Tôi hoang 
			mang không hiểu ḿnh bị bao vây hay địch chỉ xuất hiện từ hướng núi 
			nên dạt ngay qua hố của Trung Sĩ Đặng Tri rồi nhoài người nh́n qua 
			phía đường rầy tức hướng chính Tây. Khi không thấy động tịnh ǵ, tôi 
			quay lại bên Trần Dần, ra lịnh cho người xạ thủ đại liên ôm súng tức 
			tốc qua đổi hố cho Trần Minh Sơn. Hồ Viết Sành vai đeo súng, tay 
			sách đạn phóng theo bạn, c̣n thằng em Sài G̣n từ tuyến bên kia cũng 
			bật dậy chạy qua trám chỗ của Trần Dần như cái máy. Hố của Sơn là hố 
			đơn nên thằng em ô đô của tôi phải nằm nghiêng trên mặt đất để sẳn 
			sàng tiếp đạn. Trong tiếng nổ ḍn của súng địch, tôi hét ra lịnh mọi 
			người không được nổ súng trước khi Trần Dần khai hỏa. Có tiếng đáp: 
			“ Nhận rơ! “ của Trung Sĩ Cho từ bên kia đầu tuyến. Và ngay sau đó 
			là câu:
- Tụi mày muốn thí quân th́ ông sẵn sàng phổ độ !
H́nh như là tiếng nói chắc nịch của Trần Dần th́ phải!?
Ng̣ai kia địch đang hiện rơ dáng người. Khi khoảng cách chỉ c̣n trên dưới 50 mét th́ tôi ra lệnh cho đại liên khai hỏa. Tiếng đạn của đôi bên nổ ḍn hơn pháo. Địch khựng lại và khom ḿnh lẫn vào lớp tranh khô. Trong ánh sáng lờ mờ của hừng đông, chỉ c̣n thấy nón cối nhấp nhô theo nhịp chân di chuyển. Tôi thầm tiếc rẽ là đă không đưa Qúy “ mát “ qua hướng này để thằng em thiện xạ bắn M79 cho đă tay, ngược lại phải giữ hắn ở phía bên kia, để cân bằng hỏa lực và đề pḥng bị bao vây. Nhưng niềm lạc quan của tôi tắt ngúm khi đạn cối của địch bắt đầu rớt ngay trong tuyến. Và cũng ngay lúc đó th́ một loạt B40 kèm theo SKZ 57 ly xẹt lửa vào nơi pḥng thủ của Trung Sĩ Cho. ĐM! Tôi chưởi thầm. Mệt tới nơi rồi. Ḿnh chỉ có 20 mạng. Tụi nó chắc chắn phải một Đại Đội! Chưa kịp hét lính nhô đầu lên bắn tiếp th́ đă thấy bóng người từ phía bên kia tuyến rầm rập chạy qua. Tôi giựt ḿnh khi thấy Trung Sĩ nhứt Cho dẫn đầu vài người chạy thẳng vào chỗ tôi.
- Tụi nó bắn rát quá ngóc đầu không nổi. Đă có đứa bị thương.
Anh ta vừa thở vừa nói, rồi phóng luôn ra tỉnh lộ. Tôi điếng hồn hét anh ta quay lại nhưng ngay lúc đó toàn bộ khinh binh cũng rút theo. Tôi vừa tức giận vừa lo sợ nhưng chỉ biết ra lệnh cho cả đám lao xuống ruộng phía bên kia đường, lập tuyến mới để chống trả. Đến lúc này th́ địch dồn hỏa lực triệt khẩu M60 của Trần Dần, và mặc dù tôi hét trung sĩ Đặng Tri lôi Qúy “ mát “ và hai thằng em tổ đại liên quay ra tuyến sau để cầm cự và giúp toán khinh binh chỉnh đốn hàng ngũ th́ t́nh h́nh vẫn tệ hại như trước. Thay v́ đứng dưới ruộng, dùng mặt lộ thay hố cá nhân để cự địch th́ toán của Trung Sĩ I Cho kẹp theo con đường chạy luôn về phía quốc lộ 1! May cho họ là Đại Đội 2, không biết v́ đang đụng địch, hay v́ quan sát được t́nh h́nh của chúng tôi nên không thấy nổ súng về phía này. Tôi thật sự bối rối và không biết phải xử trí ra sao th́ địch đă bắt đầu “ Xung Phong! “…vào chỗ không người, nơi hơn một nửa Trung Đội vừa bỏ tuyến. Bắn lính để giữ chân họ th́ tôi không nỡ. Đạn dành cho địch, không phải cho người ḿnh, nên tôi phân vân chưa biết làm sao th́ bỗng nhiên Trần Dần tốc hố, ôm súng phóng lên đường lộ rồi nhoài người qua phía bên kia ruộng. Hồ Viết Sành cong người chạy ngay sau lưng. Ngay sau đó, nhóm của trung sĩ Đặng Tri cũng rút theo bén gót.
-Vọt đi Chuẩn úy!
Thanh “ máy “ vừa hối tôi, vừa thảy 
			chiếc PRC lên miệng hố. Dứt lời là thằng em đă vững chân trên mặt 
			đất rồi khom người phóng ngay qua bên kia đường. Mọi chuyện xảy ra 
			thật nhanh, không kịp cho tôi định thần để nhận định t́nh thế. Tôi 
			nh́n vào khoảng tranh tối tranh sáng của bên kia khu vườn, trong 
			ḷng bối rối và hồi hộp. Lính bỏ tôi, nhưng tôi phải làm sao bây 
			giờ?! Bằng một hành động vô thức, tôi vừa chống tay nâng ḿnh lên 
			miệng hố th́ cũng vừa lúc đó có người níu vai áo kéo tôi lên thật 
			nhanh. Là Trần Minh Sơn! Thằng em Sài G̣n là người sau cùng bỏ tuyến 
			và khi chạy ngang đă dừng lại lôi giúp tôi lên. Nhưng vô t́nh Sơn “ 
			chẩu “ làm khổ tôi v́ khẩu Colt 45 trên tay tôi bị hắn đá văng đâu 
			mất. Tôi rụng rời sờ soạng, t́m kiếm trong lời khấn thầm xen lẫn 
			tiếng chưởi thề bất chợt. Đồng thời câu nói “ … Thà mất mạng c̣n hơn 
			mất súng, mất máy…” của Đại úy Vương vang vọng đâu đó trong đầu càng 
			làm tôi thêm bấn loạn. Trong khoảnh khắc, tôi mới hiểu thế nào là sự 
			sợ hăi trong cô đơn cùng cực. Đại Đội bị tấn công, không có khả năng 
			tiếp trợ ngay lập tức cho chúng tôi. Lính rút lui khi chưa có lệnh. 
			Địch chỉ c̣n chừng vài chục thước là tóm cổ hay làm thịt ḿnh như 
			chơi. May cho tôi là chỉ trong giây lát tôi chộp được khẩu súng 
			trong nỗi mừng vô hạn, và cùng lúc đó là nhịp súng nổ ḍn của Sơn “ 
			chẩu “ và Trần Dần, rồi tiếp theo là mấy trái M79 trực xạ của Qúy “ 
			mát “ đă cầm chân địch để tôi kịp lao người phóng xuống ruộng, bên 
			kia tỉnh lộ.
			
			Chỉ sau vài tràng đạn là mấy thằng em c̣n chung thủy với tôi cũng 
			vọt theo toán người đang lom khom chạy phía trước, dẫn đầu là toán 
			của Trung Sĩ Cho. Tôi chưởi thề và quát tháo liền miệng nhưng rồi 
			không c̣n cách nào khác ngoài việc lao người theo họ. Chạy được một 
			đoạn th́ Trần Dần vấp chân té nhào, khẩu M60 văng khỏi tay. Hồ Viết 
			Sành dù người c̣n mang dây đạn đại liên và tay ôm khẩu M16, cũng 
			ráng dừng lại kéo bạn đứng dậy. Thấy cả hai vướng víu v́ súng đạn và 
			nhứt là khi thấy Trần Dần đang khập khiễng th́ tôi chộp lấy khẩu 
			súng của thằng em ô đô. Cũng ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra chiếc PRC 
			25 nằm ch́nh ́nh trên mặt đất. ĐM! Thằng Thanh bỏ máy rồi! Tôi điên 
			tiết chưởi thề. Thật là quá đáng! Vừa nhủ thầm, tôi vừa nổi khùng 
			quạt hết băng đạn M16 ngay trên đầu đám lính đang chạy phía trước.
- ĐM! Đứng lại!
Tôi vừa hét vừa thay một gắp đạn mới, sửa soạn lia thêm một tràng nữa th́ cùng lúc đó, tiếng của Thượng Sĩ Lê Văn Trữ thảng thốt vang lên từ máy truyền tin.
- Hoa Đăng! Đây Trinh Nữ. Thằng Một đang ra biển phải không?! Nghe rơ trả lời!
Thay v́ đáp máy, tôi chĩa súng lên 
			trời làm bốn phát để nhận bạn mà chỉ có tôi và người cựu Trung Đội 
			Phó chế ra theo nhịp ba ngắn, một dài thay v́ ba phát đều đặn như 
			mọi người thường làm. Ngay lập tức, có bốn phát từ trên tuyến của 
			Đại Đội hồi đáp và kèm theo đó là mấy tràng đạn cắm xuống ruộng chận 
			đứng hẳn bước chân của đám khinh binh c̣n cố đi lần ra phía quốc lộ. 
			Bỏ hai thằng em ở tại chỗ, giao cho Trần Minh Sơn tạm thời liên lạc 
			máy và báo cáo cho Đại Đội, tôi băng người về phía nhóm lính đang xớ 
			rớ trong thửa ruộng. Cùng lúc đó, từ trên đồi cũng có một số người 
			đổ dốc chạy nhanh xuống. Trong ánh sáng hừng đông, h́nh ảnh của 
			người Thượng Sĩ Thường Vụ Đại Đội và mấy thằng em đang gấp rút “ hạ 
			san “ trông thật oai hùng và tràn đầy khí thế làm sao!
			
			Việc đầu tiên khi gặp lại thuộc cấp là tôi hét Thanh “ máy “ trở lại 
			phía Sơn “ chẩu “ . Cả đám lính biết thân, biết phận cúi đầu nín 
			khe. Tôi khoát tay khi Trung Sĩ I Cho đến gần định phân bua ǵ đó. 
			Tôi vừa cho lịnh kiểm tra nhân sự và súng đạn th́ Thượng Sĩ Trữ cũng 
			vừa xuống tới nơi. Ngay lập tức, Trữ bắt tay chỉnh đốn lại hàng ngũ 
			để tôi lên máy liên lạc thẳng với Vương Vũ. Đại úy Vương vắn tắt cho 
			biết t́nh h́nh thằng 3 của Nguyễn Thanh Vân đă khả quan. Thiếu úy 
			Lợi đang lo trên đó để Vương Vũ rảnh tay theo dơi t́nh h́nh của tôi 
			dưới này. Ông ra lịnh cho chúng tôi bằng mọi giá phải trở lại tuyến 
			cũ và bắt đầu phản công ngay lập tức. Mặc dù hỏa lực không c̣n đầy 
			đủ, mỗi người chỉ vài gắp đạn, nhứt là đại liên chỉ có hai dây mà Hồ 
			Viết Sành lạch bạch đeo trên người, nhưng Trung Đội như lấy lại sinh 
			khí mới khi cả 5 khinh binh thiện chiến đều theo người chiến sĩ xuất 
			sắc của trận Sa Huỳnh trở lại Trung Đội để cùng lâm trận. Đây là 5 
			tay súng kỳ cựu của Trung Đội được cắt giao cho Đại Đội, một h́nh 
			thức tăng cường nhân sự pḥng thủ của Đại Úy Vương và cũng là lực 
			lượng trừ bị gồm toàn những tay thiện chiến để xử dụng khi cần. 
			Vương Vũ trả người, lại kèm thêm Lê Văn Trữ để giúp tôi, đủ nói lên 
			quyết tâm xoay ngược t́nh thế của ông. Một lần nữa, người Thượng Sĩ 
			thường vụ tạm thời nhận trách nhiệm Trung Đội Phó cho tôi như đă làm 
			bốn tháng trước đó. Tất cả mọi người c̣n lại đều trở thành khinh 
			binh. Tất cả! Ngoại trừ Thanh “ máy “.
			
			7H00. Nửa tiếng trước đây chúng tôi bị địch tấn công. Bây giờ t́nh 
			thế đổi ngược vai tṛ, và mặc dù không có tăng viện, thậm chí mất 
			tích một đứa em khinh binh không biết số phận ra sao, hỏa lực lại 
			không đầy đủ, Trung Đội vẫn quay trở lại để tái chiếm vị trí vừa bị 
			địch tràn ngập. Pháo binh từ căn cứ Lee bắt đầu tác xạ dòn dã. Đại 
			úy Vương cho dập thẳng vào pḥng tuyến bây giờ là của địch. Mức độ 
			dồn dập rồi lơi dần khi khỏang cách của chúng tôi càng lúc càng gần 
			vị trí cũ. Trên dưới không đầy nửa giờ đồng hồ mà con mồi đă nhanh 
			chóng trở thành thợ săn. Thêm vào đó là tinh thần “ đoái công chuộc 
			tội “ đă làm cho cả Trung Đội hăng hái hơn bao giờ hết. Chúng tôi 
			chia hai cánh tiến quân theo h́nh góc 90 độ. Tôi dẫn khinh binh băng 
			qua bên kia đường, bung hàng ngang trực diện “ ốc đảo “ c̣n Thượng 
			Sĩ Trữ dẫn Trung Sĩ Đặng Tri và tổ đại liên theo hàng dọc cặp sát lộ 
			để từng bước tiến về tuyến của Đặng Tri trước đây. Lúc toán chúng 
			tôi đang di chuyển gần đến ngôi mộ hoang th́ có một cánh tay vương 
			khỏi tầm cỏ tranh sát đường lộ, kèm theo một giọng nói quen thuộc:
- Thạch đây! Thạch đây! Đừng bắn.
Thằng em khinh binh mừng rơi nước mắt khi thấy đồng đội quay trở lại. Vết thương trên đùi trái đủ nặng để Thạch nằm lại rồi ẩn ḿnh cách tuyến của Trung Đội chỉ vài chục thước. Cỏ tranh ngang bụng và ánh sáng nhá nhem của rạng đông đă che cho Thạch khỏi bị địch phát giác. Nhưng ngôi mộ hoang cũng đă kết liễu sinh mạng của hai thầy tṛ một C trưởng bộ đội khi họ bám vào đó để quan sát trước khi tràn vào pḥng tuyến vốn đă bỏ không của chúng tôi. Qủa lựu đạn gài vào phút chót của Qúy “ mát “ đă hoàn thành tâm niệm “ sinh bắc, tử nam “ cho hai chiến binh cộng sản. Chiến lợi phẩm đầu tiên lại là một máy truyền tin PRC 25 và một mớ tài liệu cá nhân. Không thấy súng cá nhân của gă Đại Đội Trưởng. Có thể một tên bộ đội nào đó đă quơ nhanh trước khi tràn ngập tuyến của chúng tôi không chừng. Biết địch đă như rắn mất đầu, tôi ra lịnh xung phong vào nơi có hầm hố của Trung Đội trước đây. Trong khi say khói súng và giữa những tiếng nổ ḍn tan, tôi quên mất ḿnh là kẻ vừa tháo chạy trước đó không lâu!
Chúng tôi vừa bắn vùa phóng nhanh về phía trước. Địch chống trả một cách yếu ớt không ngờ. Chỉ sau một hồi cầm cự là đám nón cối bỏ hố rút chạy về hướng suối cạn để vượt qua đường rầy. Thượng Sĩ Trữ không bỏ lỡ dịp may, dẫn lính truy kích ngay lập tức. Không có ǵ đau khổ cho bằng bị nhắm bắn mà cũng không có ǵ khoái trá hơn khi rượt đuổi một kẻ đă thất thế. Khi năy tôi thất thần bỏ tuyến. Bây giờ th́ đứng thẳng lưng nhắm từng người, từng tấm bia sống mà bắn. Cái thú tánh đó chỉ lắng xuống khi tôi bất chợt nhận ra ḿnh đang nhắm vào một bộ đồ dân sự đang đứng lên, té xuống, khi cố gắng lách chạy giữa đồng trống. Trong khoảnh khắc, tôi chợt nhớ người thiếu niên học sinh trong xă Đức Lương mới mấy tuần trước đây. Màu đồng phục quen thuộc với áo trắng, quần xanh đă khiến tôi hạ khẩu M16 xuống trước khi t́m mấy màu áo kaki Nam Định để đưa lên đỉnh đầu ruồi. Bắn kẻ có mang vũ khí. Không bắn dân, dù là dân trong vùng địch!
Chúng tôi rựơt đuổi đến đường rầy xe 
			lửa th́ dừng lại theo lệnh của Đại úy Vương. Trận chiến coi như đă 
			kết thúc. Tiếng súng lớn, nhỏ im bặt sau đúng 4 tiếng khuấy động của 
			chiến trận trong một ngày nắng tuyệt đẹp. Cuộc lục soát và thu nhặt 
			chiến lợi phẩm, cũng như gom xác địch quân được thực hiện nhanh 
			chóng. Trung Đội hạ được tổng cộng 6 tên cán binh cộng sản, tịch thu 
			3 AK, 1 súng B40, một máy PRC25, một số đạn dược, lương khô và vật 
			dụng cá nhân, cùng một xấp tài liệu trong đó có quyển sổ tay và giấy 
			tờ liên quan đến gốc gác và đơn vị của gă C Trưởng bộ đội. Bù lại, 
			tổn thất của chúng tôi hầu như không đáng kể: chỉ có 3 người bị 
			thương là Thạch, Trần Văn Phùng và Trung Sĩ Đặng Tri.
			
			10H00. Trong khi mọi người tu bổ lại công sự chiến đấu, tôi ngồi thừ 
			người suy nghĩ về những ǵ vừa xảy ra cho bản thân ḿnh và cả Trung 
			Đội. Rơ ràng là tôi gặp may mắn, rất may mắn! Nh́n lại chung quanh 
			tuyến, và nhứt là khi gom xác của hai tên đặc công cùng với việc xem 
			xét những vết máu rải dài từ suối cạn về đến tận đường xe lửa, tôi 
			rùng ḿnh khi tưởng tượng cảnh bị đặc công phá tuyến từ phía trước 
			rồi bộ đội chánh quy tấn công từ phía sau. Chắc chắn là toán đặc 
			công của địch đă điều nghiên vị trí của chúng tôi từ nhiều trước, 
			nhưng không ngờ vào phút cuối lại vướng tay sát thủ Qúy “ mát “. 
			Theo suy đoán của tôi th́ hai trái lựu đạn của Qúy “ mát “, kèm theo 
			mấy tràng M60 của Trần Dần đă bẻ găy dự tính ban đầu của địch, do đó 
			toán đặc công đă phải kéo đồng bọn, chết cũng như bị thương, rút lui 
			lập tức. Có lẽ đám du kích và đặc công đă sợ chúng tôi xin pháo sáng 
			để truy kích nên bỏ luôn kế hoạch phối hợp tác chiến của chúng với 
			lực lượng chính quy không chừng. Đồng thời, sự im lặng hoàn toàn sau 
			khi lựu đạn nổ có thể đă tạo cho cánh quân trên núi Cối lầm tưởng là 
			toán đặc công vẫn an toàn và chúng tôi chỉ bắn hú họa rồi thôi. Cũng 
			có nghĩa là địch thiếu phương tiện liên lạc cho dù đă xử dụng PRC25 
			lấy được của quân ta trong một trận nào đó, có thể là trận Ba Tơ, v́ 
			trên cây viết máy lấy được trong túi áo của tên C Trưởng có khắc 
			hàng chữ : “ K8. Đơn vị giải phóng Ba Tơ “. Xui cho hai thầy tṛ của 
			họ! Định mệnh đă khiến cho chúng tôi khám phá ra ngôi mộ hoang để 
			Qúy “ mát “ gài quả lựu đạn tại đó vào giây phút cuối. Định mệnh 
			cũng khiến họ chui vào chỗ chết mà tưởng là nép ḿnh vào nơi an toàn 
			để dễ điều quân. Ba trái lựu đạn, 4 xác địch ngay lúc khởi đầu cuộc 
			giao tranh là thành tích cá nhân của anh chàng lúc nào cũng nhe răng 
			cười! Có thể thương vong c̣n cao hơn nhiều, căn cứ vào vết máu vung 
			văi trên mặt đất quanh suối cạn và kéo dài đến tận đường xe lửa. 
			Công đầu phải thuộc về vua gài lựu đạn kiêm thiện xạ M79 của tổ đại 
			liên: Hạ Sĩ Qúy …” mát ”!
			
			- Làm ăn được lắm!
Trung úy Võ Văn Hiền, Đại Đội Trưởng Đại Đội 2 đến bên tôi từ lúc nào không biết. Tôi vắn tắt kể lại diễn tiến trận đánh và không quên kể công của mấy đứa em rồi nói đến sự may mắn của ḿnh, đồng thời cũng không dấu tâm trạng khó chịu và xấu hỗ v́ dù sao tôi cũng đă bỏ chạy theo lính. Thấy tôi cứ khổ sở lắc đầu, chắc lưỡi, Trung úy Hiền bật cười, vỗ vai tôi, an ủi:
- Tôi hiểu tâm trạng của chú. Nhưng 
			chỉ “ di tản chiến thuật “ thôi mà. Không ai nói ǵ chú đâu. Mà cũng 
			đừng sợ tiếng x́ xào. Kệ mẹ dư luận! Tôi chứng kiến từ đầu tới cuối. 
			Đại úy Vương của chú bị tụi nó tấn công. Đại Đội của tôi bị cầm chân 
			tại chỗ, sau đó mới phản công truy kích. C̣n các nơi khác th́ ăn 
			pháo. Mình bị cô lập hoàn toàn nên phải rút ra, nhưng rồi đánh trở 
			lại ngay. C̣n muốn ǵ nữa chứ?! Ừ! Thì cứ cho là chạy đi, nhưng 
			ḿnh thắng lớn! Kết quả chung cuộc mới quan trọng. Đừng nản chí 
			nghe!
			
			Tôi thầm cảm ơn người đàn anh tốt bụng nhưng chưa kịp nói lời ǵ th́ 
			Trung úy Hiền nh́n quanh rồi chép miệng, nói một hơi:
- Mẹ kiếp! Chắc là tụi nó định lập 
			công để mừng ngày sinh nhật của thằng già râu chứ ǵ!? Tưởng dễ ăn 
			như hồi 1972 không chừng. Mùa hè năm đó chúng nó dứt đẹp hai ông 
			Quận Trưởng trong một tháng. Cũng một kiểu thí quân như hôm nay. Lần 
			này gặp tụi ḿnh th́ tận số là phải thôi! Ḿnh vừa “ vớt đẹp “ một 
			đơn vị chủ lực tỉnh và trả thù cho Ba Tơ luôn thể. Chính quy đó 
			nghe! Đám K8 lần này ôm đầu máu cũng đáng lắm. Ê! Chú mày hạ được 
			một “ Xê Trưởng ” th́ công trạng không nhỏ đâu!
			
			Nghe khen th́ cũng khoái trá thật. Nhưng nhớ lại cảnh bỏ chạy khi 
			chưa có thiệt hại ǵ đáng kể th́ tôi lại cảm thấy xốn xang trong 
			ḷng nên chỉ im lặng thừ người. Có đính chánh cũng bằng thừa mặc dù 
			lỗi không phải do ḿnh. Thông cảm được như ông Hiền th́ tốt, c̣n 
			không th́…thôi cũng đành!
			
			14H00. Họp với ban chỉ huy Đại Đội và các Trung Đội Trưởng trên đồi 
			chà là, ngay tuyến của Trung Đội 3. Vương Vũ có lời khen chúng tôi 
			gần giống như những ǵ Trung úy Hiền đă nói sau khi phân tích những 
			khuyết điểm mà chúng tôi đă vấp phải. Ông không trách tôi, dù một 
			lời, về việc bỏ chạy mặc dù có nói khéo là “…Các anh cần học hỏi 
			nhiều hơn nữa để tránh quyết định sai lầm. Trong quân trường th́ c̣n 
			làm lại cho đúng và chỉ trả giá bằng mồ hôi. Nhưng ng̣ai mặt trận 
			th́ mỗi lần ḿnh làm sai là có đổ máu, và có khi phải trả giá bằng 
			sinh mạng của đồng đội …” Có thể v́ ông không muốn làm tôi mất mặt, 
			hoặc lính tráng đă rỉ tai nhau về những việc đă xảy ra với Trung Đội 
			1 của tôi. Cũng có thể Thượng Sĩ Trữ, cánh tay mặt của ông đă biết 
			và tường tŕnh mọi chuyện sau khi giúp tôi lấy lại vị trí, nên ông 
			gián tiếp bày tỏ sự thông cảm. Nhưng tôi chạnh ḷng và cảm thấy xấu 
			hỗ khi Đại úy Vương nhắc lại việc chúng tôi mất liên lạc với ông đến 
			gần 15 phút và cho biết chính ông cũng hoang mang không hiểu mấy 
			bóng người đang chạy về hướng Đại Đội là bạn hay địch. “ …Cũng may 
			là không có sự ngộ nhận nào xảy ra. Thế mới biết: làm ǵ th́ làm, 
			đừng bao giờ để mất máy truyền tin …”
			
			Trước khi tan buổi họp, “ Bố Ǵa “ có đề cập đến việc Chi Khu Mộ Đức 
			sẽ tổ chức khao quân cho cả Tiểu Đoàn và cho biết là Liên Đoàn sẽ 
			chạy huy chương cho những người hữu công, v́ có thể nói là Đại Đội 
			3, cùng với sự tiếp tay của Đại Đội 2 đă vừa đẩy lui một đơn vị chủ 
			lực tỉnh gồm toàn chính quy của địch với tổn thất có thể gọi là khá 
			nhẹ: 1 chiến sĩ hy sinh là Trung Sĩ nhứt Hoàng, Trung Đội Phó của 
			Vân, cùng với 7 người bị thương, trong đó tính luôn anh bạn “ Ti Vi 
			“ đang kḥ khè v́ bị miểng bê ta cứa cổ nhưng vẫn ở lại với Trung 
			Đội của ḿnh. Bù lại, không kể đến thành tích của cả Đại Đội th́ chỉ 
			ngay tuyến của Trung Đội 1, địch đă bỏ lại tổng cộng 6 xác và một số 
			vũ khí, đạn dược, đáng kể nhứt là chiếc PRC 25. Ngoại trừ Nguyễn 
			Thanh Vân đang khổ sở v́ đau rát nơi cổ, và cá nhân tôi hăy c̣n 
			ngượng ngùng v́ chuyện bỏ tuyến nên đâm ra ít nói, th́ những người 
			c̣n lại đều không dấu niềm vui sau những giờ phút căng thẳng. Về 
			phần tôi th́ từ lúc im tiếng súng cho đến giờ, tôi chỉ nghĩ đến vận 
			may của ḿnh và trân trọng khả năng cùng ư chí của những người lính 
			như Thượng Sĩ Trữ, như Sơn “ chẩu “ và Qúy “ mát “, cũng như của cả 
			nhóm 5 đứa em khinh binh được trả lại cho Trung Đội. Tôi cũng không 
			c̣n để bụng ghim gút những người đă bỏ chạy. Xét cho cùng, họ cũng 
			là con người. Dù sao th́ toàn thể Trung Đội đều có công trạng, đồng 
			thời đă gián tiếp giúp tôi “ rửa mặt “ để c̣n ngẩng đầu nh́n mọi 
			người. Tôi thầm cảm ơn họ và ghi nhận món nợ mà tôi sẽ không biết 
			phải đền trả ra sao cho trọn nghĩa chi binh. Tôi cũng thầm cảm ơn Bề 
			Trên đă ǵn giữ tôi qua những giây phút “ nghẹt thở “, nhứt là khi 
			sờ soạng t́m khẩu Colt 45 bị đá văng khỏi tay và khi phóng chạy giữa 
			tiếng đạn veo véo quanh ḿnh. Trên đường trở lại “ ốc đảo “ sau khi 
			họp xong, tôi dừng lại bên những ngôi mộ vùi nông thân xác của chiến 
			binh cộng sản mà chạnh ḷng nghĩ đến người thân của họ ở bên kia vĩ 
			tuyến. Khi về đến vị trí của Trung Đội và nh́n mọi người vẫn hồn 
			nhiên cười đùa như không có ǵ xảy ra trong ngày, th́ tôi bỗng dưng 
			cảm thấy ḿnh thật hạnh phúc, thứ hạnh phúc của người lính trận c̣n 
			lành lặn sống sót sau một cuộc giao tranh, sống để tiếp tục yêu đời, 
			nhứt là để tận hưởng một ngày nắng đang vào hạ nên rất xanh trời như 
			hôm nay. 
HUY VĂN
			( Trích từ NHẬT KƯ HÀNH QUÂN )
			Bóng người hay bụi 
			sương?
			Lần đầu nhập trận
			Ngược ḍng thời gian
			Họa, phúc trong ngày
			50 năm thoáng 
			vội trong ngày
			Ukraine & VNCH
			Saigon xa đă tṛn 
			năm
			Ngày về từ rừng 
			núi Hiệp Đức
			Trường Sơn bỏ 
			lại sau lưng
			Cuộc hành tŕnh
			Chung g̣ng định phận
			Cuối cuộc hành tŕnh 
			2020
			Xuân ở nơi nào?!
			Giấc mơ Xuân
			Ngày ra trại
			Một buỗi chiều xuân
			Nhánh mai vàng
			Đêm xuân
			Cuối cuộc hành tŕnh
			Thân chiến 
			quốc, phận lưu vong
			Mộ Đức - Một ngày 
			vào hạ
			Từ Mỹ Tho đến 
			Garden Grove