 
		
	
			Thương tích
			Đă 50 năm
			Quê hưong ngàn trùng
			Đừng gọi tôi là ân 
			nhân
			Ngày chia tay
			Ánh trăng xưa
			Ngày đại thọ
			Ḷng sơn gửi tạm 
			giữa đất trời
			Mông lung
			Ḥn khô
			Đêm ngủ tôi mơ
			Cali mùa hạnh ngộ
			Nhớ măi
			Vẫn t́m em
			Gánh phù vân
			Quốc hận
			Nhắn lời
			Tháng 2! Xuân vẫn 
			ngát hương đời
			Nhớ xuân xưa
			Xin em
			Cũng đành thôi
			Mừng sinh nhật
			Phút cuối
			Đoản khúc Đà Lạt
			Chờ
			Hương ḷng
			Niềm riêng đêm thánh
			Nỗi đau thẩm
			T́nh tôi lăng mạn....
			Tàn thu
			Em cao nguyên
			Thu từ phương ấy 
			thu sang
			Kỷ nhân hồi
			Hoài Thu 
			Tịch liêu
			T́nh gửi từ 
			trên đôi cánh sắt
			Trầm tích
			Ngồi giữa Eden 
			nhớ Saigon 
			Nhớ quá
			T́m nhau
			Một khúc hoài
			Muộn màng
			Bước lưu vong
			Tháng 7
			Nh́n biển nhớ người
			Chuyện một đời người
			Rượu đầy làm sao cạn
			Bó tay!
			Vô thường bóng em
			Đón xuân
			Nói đi em
			Đêm Giáng Sinh xưa
			
			Nhớ em
			Cám ơn
			Đêm Thu
			Hồng Quế
			Tháng tám mưa rơi
			Ḷng vẫn xuân xanh
			Ước gì
			Nhớ áo xưa
			Hạ vàng trong kỷ niệm
			Tóc mây
			Lửa Việt
			Xuân giữa trời đông
			Khi muà xuân đến
			Bóng xuân
			Hẹn một mùa xuân
			Lời cho hải đảo
			Đừng do dự
			Một ṿng quay
			Một ḿnh trên căn gác
			Mùa hoa phượng
			Gọi thầm
			Thầm lặng
			Ngàn năm măi t́nh 
			chung
Đứng vùng lên
			Nỗi buồn vong quốc
			Ngày rời Đà Nẵng
			Câu hỏi
 
Xuân đất nước sạch loài quỷ đỏ,
			Dân trẻ già khắp ngơ hát ca,
			Cờ Vàng phất phới gần xa,
			Rừng xưa xương trắng nở hoa rộn ràng.
			
			Trần Văn Lương
			
			Cali, 1/2020
			
			Tôi đọc những vần điệu trên đây của sư huynh Trần Văn Lương khi 
			ngoài hiên đông phong đang lùa tuyết tràn ra đường phố và lấp cả lối 
			đi trên vĩa hè. Trận tuyết đầu mùa mang cơn lạnh buốt da về trên màn 
			trắng vốn đă ảm đạm của khói sương. Cũng như người thi sĩ đàn anh ở 
			cách 3 múi giờ, tôi đang ngồi mơ mùa nắng ấm trên quê hương. Đúng 
			hơn, là tôi mơ một mùa Xuân đích thực đă từ lâu vắng bóng trong ḷng 
			người dân cả nước. H́nh ảnh trong ḷng anh, trong ḷng tôi, trong 
			ḷng mọi người quả đúng là một mùa Xuân " sạch loài quỷ đỏ ", một 
			mùa Xuân tươi để " dân trẻ già khắp ngơ hát ca ". Ứơc mơ thật b́nh 
			thường, nhưng hiện thực không dễ ǵ...thực hiện!
			
			Bạo lực đang nằm trong tay của phỉ quyền. Hà Nội công khai rêu rao 
			khẩu hiệu " C̣n đảng, C̣n ḿnh ". Cái xác ướp ( mà dư luận cho là 
			xác giả ) của gă tội đồ dân tộc trong lăng Ba Đ́nh vẫn c̣n là b́nh 
			phong để chúng chống lưng và núp bóng khi cần. Trong khi thế giới 
			đại đồng mà Cộng Sản quốc tế thường rêu rao đă bị lột da, đổi lốt, 
			để trở thành chính sách toàn cầu hóa của thế giới tư bản, th́ tại 
			Việt Nam, bọn chóp bu đang làm chủ đất nước vẫn hăm hở nhận 16 chữ 
			vàng do " người anh em tốt kiêm láng giềng gần" ban tặng. Cũng có 
			nghĩa là chúng đă chọn con đường " Nhượng biển, Bán rừng. Buôn dân, 
			Hiến đất " cho quan thầy Bắc Kinh khi mà mọi sinh hoạt của Bắc Bộ 
			Phủ đều rập khuôn theo đám Hán gian ở phương bắc.
			
			Làm sao có mùa Xuân khi dân t́nh quanh năm ta thán?! Làm sao được 
			yên vui khi nhà của riêng ḿnh mà đất th́ do...nhà nước chiếm lấy?! 
			Cuộc sống cứ thế phập phồng th́ làm sao tâm lạc, thân an?! Nhưng đó 
			là phần của Dân. C̣n nhà nước th́ cứ tha hồ quy hoạch rồi...cưỡng 
			chế! Một mănh đất có khi lại " được " chiếu cố 2, 3 bận. Cán bộ khi 
			không c̣n chức quyền th́ cũng chẳng khác ǵ Dân ngu ( xin lỗi! ) khu 
			đen!? Bởi thế, trên thế giới này có lẽ chỉ tại Việt Nam mới có loại 
			" dân oan " gốc... anh hùng! Từ anh hùng diệt Mỹ tới anh hùng nuôi 
			quân chống giặc ( sic ). Từ những kẻ cầm súng cho tới những bà má, 
			những chị, em một thời nuôi, giấu cán bộ, chiến sĩ. Bây giờ họ đều 
			trở thành những kẻ mất đất, tan nhà. Đám công thần của " ( cái gọi 
			là ) cách mạng đă như vậy, Dân đen của hai thể chế cộng ḥa tại miền 
			Nam thuở xưa c̣n thê thảm hơn! Bởi v́ họ đă trắng tay khi vừa mới 
			đổi đời, cộng thêm những trận đ̣n thù của phe thắng trận càng d́m họ 
			xuống sâu hơn nữa trong tận cùng khổ ải! Người đi th́ đă đi. Kẻ ở 
			lại nghiến răng lây lất sống. Sống để hy vọng. Sống để mơ mộng, để 
			ôm hoài câu sáo ngữ " Dân tộc trường tồn, Chủ Nghĩa đoản hạn ".
			
			Đoản hạn là bao lâu?! Tính từ lúc gă tội đồ mang chủ nghĩa tàn độc 
			về gieo mầm trên quê hương th́ đến nay đă được đúng 90 năm! Nếu thực 
			dân Pháp chính thức đô hộ Việt Nam trong chỉ 80 năm, th́ hăy c̣n " 
			êm ái " hơn chủ nghĩa cộng sản mà gă họ Hồ " chỉ một gương mặt,nhưng 
			có cả trăm tên " cùng với đám nô tài đă thô bạo tṛng lên cổ dân 
			Việt. Dân Tộc đúng là trường tồn, nhưng không phải là trong sự nhu 
			nhược và bí rị như hiện nay. Câu nói gần như là lời " thiệu " mà Ông 
			Cha để lại cho con cháu chiêm nghiệm là một chân lư dựa trên tinh 
			thần " Quốc Gia hưng vong. Thất phu hữu trách " chứ không phải là 
			kiểu suy nghĩ an phận, yếm thế như ngày nay nhiều người thường nghĩ. 
			Cái thái độ xuôi xị rất tiêu cực hiện nay của cả nước tất nhiên là 
			có nguyên nhân: tay không làm sao chống lại giáo gươm huống ǵ là 
			súng đạn thời hiện đại?!
			
			Nhưng trong tay không vũ khí mà óc vẫn sục sôi, tim luôn cuồng nhiệt 
			nung nấu tinh thần quật khởi th́ vẫn có cơ hội " ...Đứng lên đáp lời 
			sông núi. Đồng ḷng cùng đi. Hy sinh tiếc ǵ thân sống... " Buồn 
			thay! Sau 90 năm, ngọn lửa thiêng và chút ánh sáng cuối đường hầm đó 
			đă bị hàng tỷ lít bia, rượu dập tắt một cách phủ phàng ngay từ lúc 
			mới nhen nhúm. Tính từ lúc Linh mục Nguyễn Văn Lư và một số giáo dân 
			đứng giữa đường đọc kinh ( không chịu quay trở về ) khi bị công an 
			chận giữ, không cho hành hương đến Trung Tâm Thánh Mẫu La Vang, đến 
			lúc nhen nhúm vài người liều mạng tuần hành chống Trung cộng hồi 
			2007 ( trong số này có " Điếu Cày " Nguyễn Văn Hải ) rồi tới khi 
			khoảng 500 người tuần hành tại Sài g̣n năm 2008 phản đối lễ rước 
			đuốc Thế Vận Hội do tTrung cộng tổ chức, cho tới nay đă được gần 40 
			năm!
			
			40 năm là một thời lượng đáng kể! Đủ để hun đúc một ư chí quật 
			cường, một tinh thần bất khuất nếu như Việt Nam ngày nay được hưởng 
			một nền giáo dục nhân bản trong một thể chế tự do, dân chủ như của 
			Việt Nam Cộng Ḥa thuở xưa. Tiếc thay, v́ sống trong chế độ độc tài, 
			toàn trị trá h́nh đàng sau cái mặt nạ " kinh tế thị trường theo định 
			hướng xă hội chủ nghĩa " nên những ánh lửa tưởng đâu đă có thể bùng 
			lên một cách mănh liệt, đă le lói một cách thảm hại chẳng khác ǵ 
			đốm sáng của đom đóm trong đêm thiêu thân. Không hơn, không kém! 
			Nghĩ mà thương cho vị chăn chiên trọn đời tận hiến cho lư tưởng dấn 
			thân. Đă 193 tuần khan cổ, vắt cạn tâm can để gọi mời một cuộc vùng 
			lên của cả 3 miền đất nước, nhưng tâm huyết của ngài chưa được đáp 
			ứng một cách đúng mức. Có thể nói, Linh mục Tadeo Nguyễn Văn Lư vẫn 
			là một " Người Lữ Hành Cô Đơn " trên con đường đi t́m mùa Xuân đích 
			thực cho Giáo hội và Quốc gia, Dân tộc Việt Nam. Hạt giống chưa t́m 
			được đất tốt để nẩy mầm, nhưng sự kiên tŕ của ngài quả thật đáng 
			khâm phục khi búa ŕu dư luận và móng vuốt của lang sói vẫn c̣n 
			quanh quẩn bên ngoài Ṭa Giám Mục của thành phố Huế là nơi ngài đang 
			hưu dưỡng.
			
			Nhắc tới hạt giống và vùng đất tốtth́ tôi lại chạnh ḷng khi nghiền 
			ngẫm vần điệu cuối: " Rừng xưa xương trắng nở hoa rộn ràng.". Phải 
			chăng Sư huynh Trần Văn Lương đă mang hy vọng của ḿnh đặt vào sự 
			chín muồi của tâm lư nhân sinh và hiện t́nh đất nước, hiểu theo 
			nghĩa Tử Sĩ của hai nền Cộng Ḥa miền Nam Việt Nam đă là lời chứng 
			hùng hồn nhứt, cụ thể nhứt cho một mùa Xuân bất tận trên quê hương?! 
			Xương trắng nở hoa phải chăng là h́nh ảnh của một chính nghĩa, một 
			gắn bó rất thủy chung mang biểu tượng của Chánh Nghĩa và Chân Lư mà 
			cả nước đang đi t́m?! Vậy c̣n chờ ǵ nữa hỡi những người trẻ đang 
			c̣n trong mê lộ, hỡi những kẻ cầm quyền nào c̣n chút lương tri và 
			hỡi những người dân đang ngụp lặn trong vũng lầy " xă nghĩa "! Hăy 
			đứng vùng lên tháo gỡ gông xiềng, dẹp loài phản quốc! Có như thế mới 
			" sạch bóng quân thù " trên toàn cơi dải đất h́nh chữ S bên bờ Nam 
			Hải! Có như thế mới mang lại mùa Xuân an b́nh và trường cửu cho một 
			Dân Tộc vốn đă chịu quá nhiều khổ ải suốt từ khi lập quốc cho đến 
			tận ngày nay!
HUỲNH VĂN CỦA
			Bóng người hay bụi 
			sương?
			Lần đầu nhập trận
			Ngược ḍng thời gian
			Họa, phúc trong ngày
			50 năm thoáng 
			vội trong ngày
			Ukraine & VNCH
			Saigon xa đă tṛn 
			năm
			Ngày về từ rừng 
			núi Hiệp Đức
			Trường Sơn bỏ 
			lại sau lưng
			Cuộc hành tŕnh
			Chung g̣ng định phận
			Cuối cuộc hành tŕnh 
			2020
			Xuân ở nơi nào?!
			Giấc mơ Xuân
			Ngày ra trại
			Một buỗi chiều xuân
			Nhánh mai vàng
			Đêm xuân
			Cuối cuộc hành tŕnh
			Thân chiến 
			quốc, phận lưu vong
			Mộ Đức - Một ngày 
			vào hạ
			Từ Mỹ Tho đến 
			Garden Grove