Buổi họp mặt kỷ niệm 10 năm thành lập hội TQLCVN/OREGON

Vùng Tây Bắc Hoa Kỳ vào Đông chỉ mới 4:00 giờ chiều mà trời đă gần tối hẳn. Cả tuần nay khí lạnh Bắc Cực tràn về bao trùm cả thành phố lạnh tê tái người. Nhận được lời mời tham dự lễ kỷ niệm 10 năm thành lập hội TQLCVN Oregon cũng như ăn mừng ngày Giáng Sinh sắp đến, tôi ngần ngừ, một phần v́ thời tiết lạnh lẽo ghê gớm làm tôi đâm lười chẳng muốn bước ra đường, một phần v́ tôi chẳng biết phải viết ǵ về buổi lễ kỷ niệm này. Nếu chỉ như tường thuật sự kiện, ngày, giờ, khách tham dự, v.v..., như tất cả những sự kiện khác th́ có vẻ không có ǵ đặc biệt cho lắm, nhưng nếu viết theo một khía cạnh nào khác th́ tôi xin đầu hàng v́ tôi chưa từng có quá khứ, chưa từng được diễm phúc khoác áo trận hành quân diệt thù hoặc từng đêm ngồi ôm súng ngắm ánh hỏa châu như những bài hát mà tôi đă từng nghe và qua những câu chuyện chiến tranh mà tôi đă từng đọc trong sách vở, báo chí. Ngày miền Nam sụp đổ tôi mới chỉ vừa 7 tuổi, nhưng có lẽ h́nh ảnh oai hùng của người lính VNCH qua màu áo G.I của các Cậu, các Chú, các Bác và của Bố tôi đă in hằn trong tâm trí cho nên tới giờ tôi vẫn thèm, vẫn ao ước phải chi tôi cũng đă từng là một người lính VNCH, từng sát cánh cùng bạn bè, đồng đội, vào sinh ra tử, ôm súng bảo vệ tự do, an b́nh cho những người dân lành của nước tôi.

Măi miên man suy nghĩ không biết từ lúc nào mà tôi đă đến Trung Tâm Sinh Hoạt Hollywood của Người Cao Niên (Hollywood Senior Center). Cũng từng tham dự nhiều sự kiện tại đây nhưng tôi không khỏi một thoáng ngỡ ngàng khi bước vào hội trường v́ quan cảnh hôm nay có vẻ hơi lạ, hơi khác biệt những lần khác. Sân khấu vốn thường được trang trí rực rỡ trong những buổi tiệc tùng của các hội đoàn khác lần này chỉ giản dị một cánh dù quân đội làm phông. Bục gắn microphone được một tấm lưới ngụy trang của nhà binh phủ lên để trang trí. Tuy giản dị không màu mè hoa lá cành nhưng lại thoảng chút không khí và h́nh ảnh của một tiền đồn thời chinh chiến cộng chút ngang tàng, bụi đời, đúng hiệu TQLC VNCH.

Các anh cựu chiến binh TQLC cổ quấn khăn xanh, đầu đội bê rê xanh lá cây, trang phục rằn ri nh́n vẫn oai phong như ngày nào. Ngày nào đó gót giầy bốt-lột-sô của các anh đă từng dẫm nát 4 vùng chiến thuật, những tên hiệu như Quái Điểu, Trâu Điên, Sói Biển, Ḱnh Ngư, Hắc Long, Hùm Xám, Mănh Hổ, Thần Ưng đă từng làm khiếp đảm quân thù nhưng ngày nay tóc các anh đă điểm hơi sương, c̣n vài ba anh th́ ... tóc cũng chẳng c̣n để mà điểm tiêu.

Có lẽ v́ niềm vui gặp lại bạn bè, chiến hữu nên sự rạng rỡ hiện rơ trên ánh mắt và nét mặt đă in hằn những nếp nhăn bụi trần của các anh. Buổi tiệc ngày hôm nay ngoài màu áo rằn ri tôi c̣n nhận thấy h́nh bóng áo bay của các anh trong gia đ́nh Không Quân. Mọi người cười nói vui vẻ tay bắt mặt mừng. C̣n các chị “Phu Nhân” th́ túm năm tụm ba x́ xầm to nhỏ.
Công bằng mà nói trong cuộc chiến VN các chị là những người chịu nhiều thiệt tḥi nhưng lại phi thường nhất. Từ “em gái hậu phương”, cho tới “người t́nh của lính”, lên đến “phu nhân”, các chị luôn sát cánh cùng các anh trong mọi trường hợp, mọi hoàn cảnh. Qua đến xứ lạ quê người các chị vẫn luôn là những điểm tựa tinh thần, niềm vui, và nơi chốn b́nh an cho các anh. Đi đâu, làm ǵ các chị cũng lo chu đáo cho các anh từng ly, từng chút.

Ngoài trời đă tối hẳn, trong hội trường mỗi lúc một đông. Đă ngoài 80, tuy sức khỏe không c̣n như xưa nhưng năm nay Trung Tướng Phạm Quốc Thuần không quản ngại thời tiết giá băng cũng đă đến tham dự, đủ thấy t́nh cảm của ông dành cho các anh trong hội TQLC Oregon nhiều đến mức nào. Ông vui vẻ, cởi mở, ḥa đồng, tṛ chuyện tiếu lâm cùng các anh chứ không quan liêu xa cách như nhiều vị cựu Sĩ Quan khác mà tôi biết. Điều này đă làm tôi quư mến ông hơn. Cho dù trong quá khứ có chức vụ, quyền hành ǵ đi nữa th́ ngày nay qua tới Mỹ những thứ đó đă không c̣n. Tất cả mọi người trong chúng ta đều đă phải bắt đầu lại từ đầu như nhau. Có c̣n chăng đi nữa th́ cũng chỉ là t́nh cảm giữa người đồng hương, c̣n những ai đă từng đi lính th́ t́nh huynh đệ chi binh mà thôi. Quen thói quan liêu làm chi cho anh em bạn bè xa lánh để cuối cùng chỉ một ḿnh cô đơn nơi xứ lạ quê người.

Đúng 6:00 giờ chiều, anh Nguyễn Bác Ái, cựu Hội Trưởng Hội TQLC Oregon (hiện nay đang với nhiệm vụ Tổng Hội Trưởng, Tổng Hội TQLCVN) đă lên sân khấu chào mừng quan khách và mời tất cả đứng lên làm lễ chào quốc kỳ. Sau đó trong vai tṛ điều khiển chương tŕnh, anh mời anh Nguyễn Hoàng Kiệt, Hội Trưởng Hội TQLCVN Oregon, lên sân khấu. Trong bài diễn văn ngắn gọn, anh Kiệt ngỏ lời cám ơn các anh em trong hội và quan khách đă đến tham dự lễ kỷ niệm 10 năm thành lập Hội TQLCVN Oregon. Anh hy vọng rằng trong những năm tới đây các anh em trong hội sẽ có dịp họp mặt, sinh hoạt thường xuyên hơn và hội ngày càng vững mạnh hơn. Bài diễn văn tuy không dài thườn thượt như những bài khác mà tôi đă từng nghe qua nhưng nó đủ diễn đạt t́nh cảm sâu đậm mà anh Kiệt dành cho hội TQLCVN Oregon và các anh em của ḿnh.

Tôi cũng cảm thấy vui lây với các anh v́ lính vẫn là lính, phần nghi lễ của lính th́ cũng chỉ ngắn gọn, a lê hấp! vậy thôi. Không rườm rà, lôi thôi, không giới thiệu cựu Tá này, cựu Úy kia, diễn văn này diễn văn nọ, mất thời giờ. Anh Kiệt dứt lời th́ anh Ái liền mời quan khách qua bàn ẩm thực lấy đồ ăn tối. Sự thịnh soạn của phần này phải kể đến công lao của chị Chinh, phu nhân anh THT Nguyễn Bác Ái. Được biết chị Chinh và chị Hồ Tấn Phương nguyên ngày đă đôn đáo đó đây lấy thức ăn, trang trí hội trường, v.v... Cơm chiên, ḿ xào, thịt heo quay, vịt quay, chả gị, cải xào ... được mọi người chiếu cố tận t́nh. Đặc biệt là nồi cháo gà khổng lồ và “chậu” gỏi gà của anh Quách Duy Anh (cựu phi công trực thăng). Trời lạnh cắt da mà húp được một chén cháo gà của anh Anh th́ quả tuyệt cú mèo.

Trong lúc mọi người vừa ăn uống, truyện tṛ với nhau tôi có dịp hàn huyên với anh Nguyễn Đức Hùng. Anh Hùng tâm sự ... với số tuổi của các anh th́ chỉ c̣n chừng 10 năm nữa là hết. Mười năm tới không biết có c̣n sức khỏe để gặp nhau hay không? như “chim gọi đàn” anh đến tham dự để có dịp sinh hoạt với các anh em của anh, để gặp lại những gương mặt cũ và nhớ lại quăng đời lính chiến đă từng gắn bó cùng anh em. Anh c̣n tâm sự them, chỉ một cái mà có thể làm anh buồn là nếu anh em thiếu sự gắn bó với nhau v́ chúng ta chẳng c̣n ǵ trên đất nước này ngoài chút t́nh cảm cho nhau.

Trung Tướng Phạm Quốc Thuần cũng cho biết là ông rất vui khi nhận được lời mời của hội TQLCVN Oregon. Ông đến tham dự để gặp lại anh em trong t́nh thân quân đội. Ông mong chúc là hội TQLCVN Oregon ngày càng thêm vững mạnh và nhắn nhủ là ông mong muốn các anh em nào chưa ra sinh hoạt th́ hăy nên đến sinh hoạt với hội.

Ông Tim Burghardt, một cựu chiến binh TQLC Hoa Kỳ đă từng tham dự chiến trận VN cho biết trước hôm đó một ngày ông vừa chôn cất một người bạn, một chiến hữu của ông ta. Ông rất lấy làm danh dự khi được mời tham dự buổi lễ kỷ niệm của các anh em TQLCVN ngày hôm nay. Một phần nào đó nó đă xoa dịu được sự đau buồn v́ mới vừa mất đi một người bạn trong trái tim của ông. Ông mong ước các anh em TQLCVN hăy đến với nhau thường xuyên hơn và không bao giờ quên đi quá khứ! v́ t́nh huynh đệ h́nh thành trên chiến trường là một thứ t́nh cảm thiêng liêng và muôn đời.

Riêng anh Hội Trưởng Nguyễn hoàng Kiệt th́ anh cũng cho biết là anh ước mong hội TQLCVN sẽ tồn tại măi măi tại Oregon. Anh rất muốn các anh em sinh hoạt ngày một đông và đừng quên các anh em, đồng đội Thương Phế Binh c̣n kẹt lại tại quê nhà.

Khi nhắc tới các anh em TPB, giọng anh Kiệt bỗng chùng xuống thoáng chút nghẹn ngào. Thật vậy! họ là những người anh em đă hy sinh một phần thân thể để chúng ta có được những ngày b́nh an nơi hậu phương. Cuộc đời họ kém nhiều may mắn, nay lại nghèo nàn khốn khó chịu sự bạc đăi của xă hội, của bạo quyền CSVN tại quê nhà. Chúng ta hăy đừng bao giờ quên những người anh em này.

Khoảng 10 giờ tối, ngoài trời đang mưa. Dự đoán thời tiết trước đó cho biết có thể sẽ có mưa đá làm trơn trợt đường đi lối về. Buổi lễ Kỷ Niệm 10 Năm Thành Lập Hội TQLCVN Oregon coi như đă chấm dứt. Một số quan khách bắt đầu ra về, số c̣n lại phần nhiều là các anh chị gia đ́nh Không Quân do quen kiểu đi mây về gió nên đă dọn dẹp bàn ghế bắt đầu ca hát karaoke và nhảy nhót một chút cho dăn chân.

Trên đường về trong sự suy nghĩ miên man (lại suy nghĩ miên man), tôi đă nghiệm ra được một điều. Những ao ước phải chi đă từng là một người lính VNCH trong tôi có lẽ không phải v́ h́nh ảnh oai hùng trong bộ quân phục nhà binh mà Bố tôi thường mặc mỗi khi đi đánh trận về, mà có lẽ nó bắt nguồn từ sự ngưỡng mộ t́nh cảm gắn bó giữa các anh em, đồng đội trong quân đội với nhau. C̣n t́nh anh em nào nhiều hơn khi đă cùng sát cánh bên nhau trực diện kẻ thù và cái chết chỉ trong đường tơ kẻ tóc? C̣n t́nh nghĩa nào sâu đậm hơn khi biết rằng có thể sẽ chết nhưng vẫn cứ liều bước vào để cứu sống đồng đội? Thật may mắn cho những ai đă có hoặc đă từng trăi qua thứ t́nh cảm thiêng liêng này. Có lẽ muôn đời tôi sẽ không quên câu nói của ông Tim Burghardt “ Brothership formed in combat is forever”.

Việt Đăng
Portland, ngày 12 tháng 12 năm 2009