Page 210 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 210

TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM




                                        Đời Lính-Tình Thương Phế Binh

                 Ngày xưa, những chàng tuổi trẻ
                 Chán rong chơi, thèm đánh giặc, thích xung phong.
                 Ngày nay, những người thương phế binh già thì thào:
                 Chán cơm, thèm đất, thích trầm hương!
                 Người Thương Phế Binh Già không sợ chết, mà sợ chết không được
                 Những vết thương thể xác, với uất ức cùng cực của tâm hồn khó mà “đi”
                 Không còn thiết tha điều gì cả nhưng mà phải sống
                 Còn gì mà tiếc, có gì phải sợ, “đi” đâu mà vội mà vàng!
                 Từ từ rồi cũng đến phiên.
                 Xưa lênh đênh sình lầy tận cùng phương Nam, đầm lầy nước đọng
                 Vội bay ra địa đầu giới tuyến Gio Linh, Đông Hà.
                  Gió chướng Hạ Lào, Cao Miên đi  xuyên ra biển.
                 Từ Miền Nam đồng lầy muỗi kêu như sáo, đĩa lềnh bềnh như bánh canh.
                 Bước qua Cao Nguyên, xuyên qua từng rậm núi cao
                 Thấy máu ướt quần áo trận mới biết vắt chui vô hút máu bất cứ chỗ nào.
                 Vắt, Việt Cộng hai loại côn trùng khát máu.
                 Ai biết, ai hiểu sau mỗi cuộc hành quân mất bao người lính!
                 Một lính tử trận thì kéo theo 4 thương binh, thương phế binh
                  Lính chỉ biết theo lệnh, thi hành trước, không bao giờ được khiếu nại.
                 Cứ đánh nhanh, sống hùng sống mạnh nhưng sống không lâu.
                 Trời kêu ai nấy dạ, nhưng xếp bảo thì phải thi hành
                 Cứ thế mà tiến, tiến xa tiến gần cũng đến nghĩa trang
                 Hay dọc đường, ghé trạm Thương Phế Binh nghỉ tạm, rồi cũng đến.
                 Cái hòm và cây nến: Đủ rồi! Trống kèn cờ quạt chi nữa cho thêm phiến toái!
                 Cái xe lăn, đôi nạng gỗ, thằng mù cõng thằng cụt,
                 Thằng cút đút cháo cho thằng mù
                 Ai hiểu và cảm thông cuộc sống của người thương phế binh.
                 Ai hy sinh tuổi học trò, cầm súng bảo vệ cho người dân.
                 Chấp nhận mọi gian khổ, sống chết cách nhau một đường tơ,
                 Chuyện đời lính là một chuỗi ngày gian guy vô tận.
                 Sống đời thương phế binh thì coi như mọi chuyện ngoài vòng tay.
                 Khi còn là lính, thương nhau hơn nhân tình.
                 Không ai thân thiết với nhau hơn lính, c
                 Chia nhau từng điếu thuốc, ngụm café, canh chừng cho nhau từng hơi thở
                 Còn mày là còn tao, sau một trận chiến nhe răng cười.
                 Nhưng thằng sống thì ngây dại trước cái poncho đã bó bạn.
                 Rồi cũng có lúc tới phiên mình!
                 Chuyện đó tính sau, bây giờ tay tao cụt, mắt bị mù
                 Có bình toong đế, thèm tí cay mà không làm cách nào để uống,
                 Thôi thì thế này nhá: Mày cụt chân, nhưng mắt còn sáng
                  Rót nắp đế cho mầy, nắp cho tao, nắp cho mấy thằng đã tử
                 Cứ thế là hết một bình toong.
                 Xong một kiếp TPB./.                                                     TB Lat Ma






      ______________________________________________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025   TRANG  200
   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215