Page 205 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 205
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
liên lạc với cấp trên để nói chuyện. Con phía sau các khu vườn và lẻn về đến
chó vẫn sủa ăng ẳng và kéo ống quần nhà.
của Cha. Đang ở trong tình huống Chúng tôi giật mình vì thấy
căng thẳng, lo âu, Cha đã nạt lớn và người lạ đứng đầy sân. O Lan vội kéo
hất mạnh con chó sang một bên. Nó sợ tôi nằm sát xuống đất sau bụi chè tàu
hãi bỏ chạy ra ngoài sân, và hôm sau ở giữa Nhà Cẩn và Nhà Tây.
những người giúp việc đã cố công tìm Từ đó, tôi trợn mắt cố nhìn
kiếm con chó nhưng không ai thấy nó. xuyên qua bóng tối. Tôi rụng rời khi
Đêm Mồng Một Tết, Việt Cộng thấy Cha tôi và các chú cận vệ đang bị
(VC) tấn công. Vài ngày sau, chúng trói ké tay trước hàng hiên của căn nhà
chiếm thành phố Huế. Tây. Chúng đang tra hỏi các chú Mãng,
Cha bảo Me và tất cả chị em Chú Phấn, và chú Truật với những câu
chúng tôi chạy qua trú dưới căn hầm được lập đi lập lại "Các anh muốn
của một gia đình láng giềng cách nhà chúng tôi khoan hồng thì hãy khai ra
của chúng tôi năm căn. Cha ở lại nhà những gì mà Thiếu Tá Khán giấu diếm,
tiếp tục liên lạc điện thoại, làm việc với bằng không đừng trách chúng tôi".
cấp trên. Khi nghe vậy tôi và O Lan lâm
Sau nhiều ngày chui rúc trong râm cầu nguyện để các chú đừng khai
căn hầm, chúng tôi không nghe tin tức mặc dù tôi không thật sự hiểu bọn VC
gì của Cha nên Mẹ rất lo lắng. Rạng muốn các chú khai những gì…
sáng ngày 10 tháng 2 năm 1968, Me tôi Họ bắt đầu đánh các chú. Tiếng
đã nhờ O Lan, cô giúp việc trong gia đấm, đá bình bịch như xoáy vào đầu
đình, bò về nhà để thăm dò tin tức. tôi. Rồi tôi nghe giọng Cha tôi “Các
Nhân lúc Me đang cho em bé út chưa anh muốn gì thì cứ hỏi tôi, binh lính
được một tuổi bú sữa, tôi lén đi theo O của tôi không có tội tình chi mà các
Lan. anh hành hạ họ.” Tôi nghe chúng cười
Khi O bò ra khỏi miệng hầm gằn rồi nói: “Thiếu Tá đừng lo, sẽ tới
được một quãng ngắn thì O mới biết là lượt chúng tôi hỏi thăm sức khỏe Thiếu
có tôi đi theo. Dù lo lắng Me tôi sẽ rầy Tá”
la, nhưng O cũng mừng vì có tôi bên Mấy phút im lặng trôi qua, tôi
cạnh cho đỡ sợ. không nghe được khi bọn chúng nói
Lúc đó khoảng gần 5 giờ sáng, nhỏ những gì với nhau. Lúc ấy, O Lan
trời mùa đông xứ Huế vẫn còn tối đen và tôi vừa lạnh vừa sợ, hai hàm răng
và lạnh căm căm. Vất vả lắm chúng tôi của chúng tôi đánh lập cập vào nhau.
mới len qua được những hàng rào ở Chúng tôi càng co rúm người lại, tưởng
______________________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025 TRANG 195