Page 143 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 143
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
cá nằm ở trên thớt! Hay nói khác đi! “Tất cả những gì Phúc nói ra đều
Chúng ta đang ở vào cái thế chẳng đúng và chẳng sai tý nào! Có khi nào
đặng đừng. Phải không anh! Chính vì họ đối xử tử tế với anh em mình đâu!
lẽ đó! Chúng ta phải nhẫn. Nhẫn để Nói tới Cộng Sản là phải nói tới bạo
sống. Để chờ ngày ra khỏi chốn này. lực. Họ lấy bạo lực làm vũ khí sắc bén
Chỉ có ra khỏi chỗ này, chúng ta mới nhất để trấn áp đám tù nhân như
có thể toan tính đến các chuyện khác chúng ta. Chẳng cứ gì ở trong này mà
được! Chẳng lẽ cuộc đời anh em ngay đến cả đời sống dân chúng ở bên
mình cứ đen đủi mãi như thế này hay ngoài cũng thế. Nói tóm lại, dưới mắt
sao! Có ở tù, chúng ta mới thấy rõ họ, chúng ta chỉ là người tù không hơn
được, thế nào là bộ mặt thật của mấy không kém. Người tù không bản án.
ông này! Ông nào, ông nấy cũng đều Người tù khổ sai, lưu đầy. Người tù
nói láo như nhau và chẳng có ông nào hướng về gia đình, về quê hương nghìn
chịu nói ra sự thật. Càng nghe tôi lại trùng cách trở với nỗi ngậm ngùi,
càng thấy chói tai anh ạ. Làm sao tôi chua xót. Đột nhiên! Tôi liên tưởng
có thể tin được hở anh! Trong khi bố tới buổi trưa ủ rũ, cay nghiệt. Buổi
tôi đã từng bị đi tù dưới thời kỳ Việt trưa nặng trĩu với các quặng mây màu
Minh trước đây. Từng bị cùm cả hai chì đậu thật thấp. Buổi trưa mà
tay lẫn hai chân. Bị đánh đập hết sức chúng tôi được nghỉ giải lao ở ngoài
là tàn nhẫn. Bị bỏ đói đến lả người trời trong bữa cơm tẻ nhạt, ngao
trong trại tù Lý bá Sơ thuộc Liên Khu ngán. Trong khi đó, những sợi mưa
Tư ở miền Bắc. Bố tôi thường cho đó nghiệt ngã cứ thản nhiên, lạnh lùng
là địa ngục của trần gian. Giả sử! trút xuống. Bất chợt! Tôi bắt gặp cái
Nếu không có hiệp định Gienève ký nhìn của anh đang hướng về phía tôi.
kết đình chiến vào năm 1954, thì suốt Qua cặp kính trắng dầy cộm, tôi thấy
đời bố tôi cũng chẳng có khi nào thấy sao mà nặng trĩu, buồn vô hạn. Tôi
rõ được ngày về! hiểu cái nhìn ấy. Cái nhìn như biểu lộ
”Chớ là đừng bao giờ các con tin vào nỗi chua chát, u uất đang đè nặng,
những lời họ nói! Tất cả đều là giả chất đống, ray rứt ở trong anh.
dối. Đều là bịa đặt. Chẳng qua đấy “Bao giờ thì chúng ta mới thoát khỏi cái
chỉ là tấm vải thưa để che mắt thánh. cảnh này hở Phúc!”
Các con phải nhớ kỹ lấy điều đó.” Anh vẫn thường hỏi tôi như vậy.
Đấy là lời mà bố tôi vẫn thường nhắc Tôi nói với anh:
nhở ba anh em chúng tôi như vậy. “Có thể là năm năm. Mười năm. Hai
Nếu tôi nhớ không lầm, thì hình như mươi năm hoặc không chừng còn kéo dài
dã có lần anh nói với tôi: suốt cả một đời người. Điều đó cũng có
______________________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025 TRANG 133