Page 102 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 102

TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM





                   khi thời gian nghiên cứu lấy dài hơn một tháng mới có giáo sư mới. Tôi triệt để
                   lợi dụng khoảng cách này để bon về giúp đỡ gia đình những công việc nặng.
                          Mùa đông năm đó rét lạ lùng. Gió hun hút giật từng cơn, quết như dao cắt
                   từng mảnh thịt hở, thế mà hôm nào mẹ và em gái tôi cũng phải dậy từ bốn giờ
                   rưỡi sáng để sửa soạn gồng gánh ra đi. Quần áo và chăn chiếu của gia đình tôi
                   thiếu rất nhiều. Thằng em thứ ba của tôi có được cái chiếu rách mướp vừa nằm
                   vừa đắp, chân thò ra ngoài thì nó lấy rơm phủ lên.
                          “Ấy cứ thế mà ấm ra phết anh ạ!” - Nó vừa cười khoái chí vừa nói với tôi
                   như vậy.
                          Các em trai em gái của tôi đã lớn cả, chúng tôi hầu như thường xuyên thi
                   đua trong việc nhường nhịn nhau. Mẹ tôi chỉ còn thắc mắc về thằng em út của tôi.
                   Nó mới lên bảy, còn nhỏ tuổi quá chưa thể tìm nguồn vui tinh thần để quên đói
                   rét, nhất là rét. Tương đối với cả nhà nó được mặc lành nhất. Nó mặc cái áo đỏ
                   chót có những vệt chữ nho đen và những đường kim tuyến (nguyên đó là chiếc câu
                   đối người ta phúng bà tôi hồi chưa kháng chiến). Câu đối đỏ thì may áo, còn nẹp
                   sa-tanh vàng mẹ tôi gạn may thêm cho nó chiếc áo di-lê. Chúng tôi gọi đùa nó là
                   “anh cờ đỏ sao vàng”. Ðêm đến rét quá không đủ chăn ấm, nó thường khóc khậm
                   khạch. Chỉ cần có thêm đôi chiếu nữa thì cả nhà đủ ấm. Đêm đến rét quá không

                   đủ chăn ấm, nó thường khóc khậm khạch. Chỉ cần có thêm đôi chiếu nữa thì cả
                   nhà đủ ấm.
                          “Chiếu cói kỵ gió.” - Mẹ tôi nói thế.
                          Nhưng đến ăn còn chẳng đủ làm sao chúng tôi mua được đôi chiếu bây giờ?
                          Hôm đó, suốt từ sáng sớm đến trưa, phi cơ bay từng đoàn bắn phá và giội
                   bom liên tiếp xuống các chợ lân cận: chợ Me, chợ Vàng, chợ An Lạc... Mọi ngày
                   chỉ khoảng bốn giờ chiều mẹ tôi đã có mặt ở nhà, ngày đó trời đã xế chiều mà
                   người vẫn chưa về. Toàn thể gia đình tôi bắt đầu sốt ruột tuy không ai nói một
                   câu.
                          Chiều ngả màu sẫm. Gió bấc rít trong bụi tre già làm nền cho tiếng khàn
                   khàn của của lũ quạ lục đục trong tổ, gió bấc xoáy từng vòng cuồng loạn dứt từng
                   vốc lá bưởi vàng úa rồi lại nhào vút mất hút ra ngoài cánh đồng bát ngát và hiu
                   quạnh.
                          Mẹ tôi vẫn chưa về.
                          Trong óc tôi thoáng hiện những cảnh chợ bị phi cơ tàn phá, những hình
                   người không kịp xuống hầm bị đạn chết gục bên cột lều tay còn quờ ôm những đồ
                   hàng của mình, những hình người bị bom napalm thiêu rụi như những thân chuối
                   cháy đen... Và tôi vùng ra cổng.








      ______________________________________________________________________________________________________
                                          ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025   TRANG  92
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107