Page 230 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 230
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
hóa kiếp, cả chiếc trực thăng to lớn như tiêu F4 Skyhawk Mc Cain của Hải
thế cũng chỉ còn lại lớp bụi trắng trên Quân Hoa Kỳ là một. Ông này bị tóm
đất. Mỗi cơn gió cuốn qua, một số tro cổ một cách dã man ngay sau khi chạm
bay tung chạy đua theo gió! đất! Lực lượng Cộng Sản đánh đập ông
Để tránh VC phát hiện, tôi chôn tàn nhẫn, họ nhục mạ ông, nhục mạ xứ
gói thuốc Winston hút dang dở, và sở Mỹ Quốc của ông. Trường hợp tôi,
chiếc quẹt máy Zippo xuống bùn. Tôi cũng bị bắn rơi, mà không ai bắt tôi
đã cố gắng rất nhiều lần kêu gọi các trực được. Tôi may mắn biết bao!
thăng cứu cấp nên rời vùng nguy hiểm Đầu óc tôi lẩn quẩn nghĩ miên
này bởi vì hỏa lực địch quá mạnh và cài man tới phi hành đoàn của tôi và hoa
đặt khắp nơi như một cái bẫy lớn. tiêu A-37 Nguyễn Hàn. Hoa Tiêu phụ
Trong cơn mưa như trút nước và sấm Trịnh Hữu Văn, nhà ở Quảng Tín, mới
sét như xé trời, âm thanh nghe được từ ở Mỹ về, tôi bay với Văn và đã đề nghị
máy liên lạc cứu cấp nhỏ dần, và đứt cho Văn đi hành quân với trách nhiệm
khoảng, khó nghe. Với những cố gắng là hoa tiêu phụ. Văn đã khoe với tôi còn
để sống còn, kết quả là những chiếc trực giữ 300 Mỹ Kim và cất ở túi bay dưới
thăng đã nghe tôi rời xa vùng lâm nạn. chưn nhằm để dành cưới vợ. Còn Xôm
Sau đó, tôi giữ hoàn toàn yên lặng và Tuấn rồi Hàn bây giờ ra sao rồi? Cả
và chôn tiếp đồng hồ Seiko, và máy liên bốn người có bị Việt Cộng gian ác bắt
lạc đã yếu pin xuống sâu dưới đáy bùn! đi không?
Đến nửa đêm khi đạn pháo bớt nhắm Tuấn và Hàn là người gốc Huế,
vào vùng chúng tôi, khi tôi đã phải dấu mà Huế và Quảng Trị đâu xa gì! Chắc
mình dưới bùn và cỏ, tôi nghe tiếng như là cả bốn người biết luồn lách mà tránh
có người, lục soát, tìm kiếm chúng tôi. được Việt Cộng để về đến Huế. Tôi bị
Tôi cố giữ hoàn toàn yên lặng để khỏi mặc cảm dằn vặt mãi, bởi vì tôi, vì tôi
bị bắt. Tôi vẫn luôn luôn nghĩ rằng họ quyết tâm bay vào lửa đạn để cứu hoa
là lính Việt Cộng! tiêu A-37 lâm nạn! Nếu lúc Thiếu Tá
Nằm núp dưới đất bùn dơ bẩn, Thanh nhắc chừng mà tôi đã nhận thấy
trong cơn mưa sấm sét, tôi cảm thấy quá nguy hiểm mà bay trở lại thì đã an
lạnh vô cùng. Tôi phải lách mình, mò đi toàn cho tất cả phi hành đoàn. Nhưng
một cách êm thắm, trầm mình nhẹ rồi Thiếu Úy Nguyễn Hàn thì sao?
nhàng xuống lạch nước. Nhờ vậy tôi Dù sao, tôi vẫn cứ tự an ủi nếu ai
thấy ấm hơn! Bấy giờ tôi liên tưởng đến cũng thiếu gan dạ, không chấp nhận
những người khác. Bao nhiêu nhân viên hiểm nguy thì tình chiến hữu đồng đội
phi hành đã bị bắt, bị đối xử một cách có ra chi. Bị thương, ừ thì bị thương,
hoang dã khi phi cơ họ bị bắn rơi! Hoa chết ừ thì chết, bổn phận không thể
______________________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025 TRANG 220