Page 137 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 137

TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM



                                                  GÓC TRỜI THIÊN THU

                                             CHO MỘT NGƯỜI NẰM XUỐNG
                                                              BÁC SĨ PHẠM ĐỨC DỤ

                   Thấm thoát mà đã hai mươi sáu năm            tuổi chăng!  Tôi dơ tay lên dụi mắt, cố
                   trôi qua.  Hai mươi sáu năm tính  từ         mở to rồi đọc lại thêm một lần nữa!
                   ngày ba mươi tháng tư năm bảy mươi           Dưới tên anh, còn ghi chú rõ ràng về
                   lăm làm tiêu mốc thời gian.  Hai mươi        địa danh cùng đơn vị mà anh đã từng
                   sáu  năm,  vào  buổi  sáng  ngày  chủ        phục vụ trước kia.  Châu Đốc.  Bệnh
                   nhật,  với  những  tảng  mây  màu  chì       Viện Quân Dân Y Phối Hợp.  Tôi có
                   đậu thật thấp, tôi xuống phố, tình cờ        nghe  anh  nói  đến  rất  nhiều  về  cái
                   gặp lại tên anh trên trang báo Người         bệnh  viện  này.    Đấy  là  đơn  vị  cuối
                   Việt.  Tên anh được in bằng khổ chữ          cùng của đời anh trong quân ngũ.  Thì
                   thật  lớn,  thật  nắn  nót  và  được  đóng   ra  là  chính  anh.    Mà  tại  sao  lại  là
                   khung lại một cách thật trang trọng.   chính anh!         Bao nhiêu câu hỏi cứ lần
                   Chính anh!  Phải!  Chính anh!  Đích          lượt  đổ  về  chất  vấn  nơi  tâm  tư  tôi.
                   thật tên anh được tô đậm ở trên đấy.   Choáng váng, tôi ngẩn người, thừ  ra
                   Tôi sợ mình bị hoa mắt hay bị lầm lẫn        nghe lòng mình tê điếng.  Anh đã ra
                   hoặc  đôi  khi  có  sự  trùng  hợp  về  tên
                   đi.  Thật sự đã ra đi khi tuổi đời vừa                  Đọc tên anh trong thoáng giây
                   tròn  ở  con  số  sáu  mươi.    Sáu  mươi    quá đột ngột, quá bất ngờ, khiến cho
                   năm, anh xuôi tay giã từ tất cả.  Sáu        tôi không khỏi bàng hoàng, sửng sốt.
                   mươi năm, anh bỏ lại biết bao nhiêu          Tôi  xúc  động  vô  ngần.    Tờ  báo  trên
                   người  thân  yêu  cùng  vô  số  bạn  bè      tay tôi tự động rơi xuống từ lúc nào
                   thương tiếc anh.  Bỏ lại cái quê hương       mà tôi chẳng hề hay biết!  Tôi sững sờ
                   tạm bợ phù phiếm này, để bước sang           gục đầu vào tay lái, tưởng nhớ về anh,
                   cuộc hành trình lạ lẫm, mới mẻ khác!   về  chuỗi  ngày  tháng  đọa  đầy,  khốn

                   Cuộc  hành  trình  đi  về  với  thế  giới    cùng tại xó trời dĩ vãng.  Cái dĩ vãng
                   huyền ảo, xa xăm.  Cái thế giới của an       tủi nhục của người lính tản hàng sau
                   hòa,  của  vĩnh  phúc.    Cái  thế  giới     thảm họa tháng tư đen.  Cái dĩ vãng
                   chẳng bao giờ có ngục tù, xiềng xích!   ấy  chẳng  khi  nào  xóa  nhòa  ở  trong
                   Chẳng bao giờ có tiếng đạn réo trong         anh,  tôi  cùng  biết  bao  nhiêu  người
                   đêm!    Cái thế giới  với đầy đủ mọi ý       bạn khác nữa!
                   nghĩa thiêng liêng, nhiệm màu về hai                  Thì ra, giữa tôi với anh chỉ cách
                   chữ hạnh phúc cao cả, bình yên, chói         nhau  chưa  đầy  nửa  gang  tấc.    Anh
                   ngời ở trên đấy.                             sinh sống ở quận Cam. Tuy tôi không









      ______________________________________________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025   TRANG  127
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142