Điện thư do NT Minh-Châu gửi lên các diễn đàn hôm 25/1/2009 báo động
về t́nh trạng sức khoẻ của ĐB Bắc Ninh, Đại Tá Nguyễn Năng Bảo,
trong đó NT Minh Châu nói rằng “Đại Tá Bảo nhờ nhắn lời từ giă của
ông đến anh em MX và chúc mọi người ở lại b́nh yên”. Rơ ràng đây là
một lời trối chứ không ǵ khác. V́ biết Bắc Ninh bị chứng ung thư
phổi đă mấy năm nay nên đọc thư này xong một vài anh em MX chúng tôi
có liên lạc và trao đổi với nhau một vài cảm nghĩ trong t́nh trạng
“ít nhiều có ư chờ nhận tin buồn, và thấy ngậm ngùi v́ gia đ́nh TQLC
lại sắp có thêm 1 cái tang và v́ anh em MX chúng ta lại sắp mất thêm
một trong những nguời Anh đáng quư.”
Cá nhân tôi chưa bao giờ được gần Bắc Ninh, v́ tuổi tác, cấp bậc
cách biệt, cũng như không làm việc dưới quyền ông. V́ thế, từ truớc
đến nay, như phần đông anh em, tôi không biết ǵ nhiều về ông, ngoại
trừ ông là Đại Tá Lữ Đoàn Trưởng LĐ 147 ngày xưa. Tuy nhiên vào thời
đó, không biết nguời khác thế nào, riêng tôi và bạn bè th́ chỉ thấy
1 điểm khác biệt giữa ông với những vị Lữ Đoàn Trưởng khác là khi
nhắc đến danh hiệu Bắc Ninh, anh em lính tráng, cấp nhỏ chúng tôi
không thấy lo sợ đến độ phải t́m mọi cách né tránh (như truờng hợp
đang ngồi nhậu ở Hải Lăng hay Diên Sanh, Hội Yên mà nghe nói “h́nh
như có chiếc xe jeep 2 cần câu của Lữ Đoàn xuất hiện”.) Xin nói rơ,
điều này hoàn toàn không hề mang ư nghĩa coi thuờng hay bất kính với
ông hoặc các vị LĐT kia mà đơn giản chỉ v́ theo cái nh́n của anh em
th́ ông có vẻ hiền từ hơn.
(H́nh ảnh tôi c̣n nhớ về ông là đầu tháng 5/1975 (h́nh như ngày 3
hoặc 4 ǵ đó) một vài SQ trẻ chúng tôi ghé đến BTL ở Lê Thánh Tôn để
xem có gặp ai –như lời kêu gọi của Việt Cộng đi tŕnh diện lúc bấy
giờ- th́ gặp ông cùng NT Huơng Giang Nguyễn Đăng Hoà. Nét mặt ông
buồn bă và khi chúng tôi đến chào, ông ôn tồn cám ơn và chúc chúng
tôi may mắn. Thế rồi bao nhiêu thầy tṛ, anh em kẻ trước người sau
đều vào tù. Nguời mất, kẻ c̣n, nguời vuợt biên thành công, kẻ ở lại
cho đến ngày ra đi theo chuơng tŕnh HO …)
Bẵng đi cho đến năm 2004 nhiều tháng sau khi dự ĐH 50 năm ở Houston
về tôi mới biết là ông đă mang trong ḿnh chứng ung thư phổi.
Có lần anh Nguyễn Kim Tiền kể với tôi rằng, khi biết anh cũng bị ung
thư phổi như ông, Bắc Ninh chỉ cho anh lấy “ lá đu đủ hay lá dứa sắc
nuớc uống”. Anh Tiền bảo “ anh cũng làm vậy nhưng anh th́ không thấy
công hiệu ǵ, trong khi Bắc Ninh bị truớc anh nhưng ông uống đều và
trông khoẻ khoắn lắm ”. Và rồi anh Nguyễn Kim Tiền ra đi truớc ông.
Kỳ Đại hội hôm tháng Bảy 2008 vừa rồi ở Nam Cali, nh́n ông ngồi ở
hàng ghế đầu trong buổi họp tiền Đại hội –như 4 năm truớc ở Houston-
thật t́nh, tôi thấy ông vẫn thế. Vẫn gầy, vẫn buồn, vẫn ít nói. Và
trong mấy ngày ở đó, tôi cũng chỉ đến chào ông đúng một lần, hỏi ông
đúng một câu “Đại bàng khoẻ không ạ” rồi biến mất, v́ mải loay hoay,
lu bu bia ruợu cà phê tán láo với bạn bè cùng lưá … Đến hôm rời
Cali, với ông, tôi cũng âm thầm về Úc, v́ trộm nghĩ, ông chẳng biết
tôi là ai…Thế nhưng khi đọc điện thư của NT Minh-Châu chuyển “lời
nhắn từ giă của ông đến anh em MX và chúc mọi người ở lại b́nh yên”
th́ tôi giật ḿnh –và giận ḿnh- là thằng vô tâm, thằng bá láp, chỉ
giỏi phét lác cái mồm … Và để tự chuộc lỗi với ḿnh, tôi gọi điện
thoại sang thăm ông, v́ , thật sự tôi sợ để lâu e không kịp.
Nay xin phép bổ túc lá thư của NT Minh Châu để gửi đến quư ĐB, NT và
CH MX khắp nơi 1 điều Bắc Ninh muốn nói với mọi người mà tai tôi
được nghe.
*
Câu đầu tiên tôi hỏi ông là không biết Bắc Ninh nói thế nào mà NT
Minh Châu nhắn lời từ giă như vậy, v́ hôm tháng Bảy thấy ông vẫn có
vẻ b́nh thuờng. Bắc Ninh xác nhận, quả thật ông có nói như thế. Bắc
Ninh cho biết chứng ung thư nay đă di căn, qua gan rồi đến xuơng .
Bây giờ th́ ông đứng không được, đi cũng không, thậm chí ḅ cũng
chẳng được, v́ từ thắt lưng trở xuống đă cứng hẳn . Dù cách đây
chừng hai tuần ông vẫn c̣n khoẻ, vẫn đi lại, vẫn c̣n lái xe được,
nhưng đến lúc biến chuyển th́ quá nhanh. Mọi chuyện nay ông đều
trông nhờ vợ con, nhất là khi đại tiểu tiện th́ vô cùng khó khăn .
Ăn uống th́ bây giờ ông chỉ ăn cháo, c̣n thuốc men th́ Bác sĩ cử y
tá hàng ngày đến cho ông uống thuốc, nhưng đấy chỉ là thuốc giảm đau
mà thôi, chứ không có thuốc ǵ để chữa trị nưă. Ông biết rằng bây
giờ ông chỉ c̣n nằm chờ.
Tôi lắp bắp định ngắt lời th́ ông bảo bệnh của ông ông biết, có thể
ông sẽ ra đi bất cứ lúc nào, thế nên lúc này c̣n nói được ông chỉ
muốn chân thành nói với anh em điều ông ấp ủ, v́ e đến lúc muốn nói
cũng không nói được.
Nghe vậy tôi tự hỏi, Bắc Ninh thật sự muốn nói điều ǵ mà ông sợ
không c̣n dịp nói? Chưa kịp đoán ṃ th́ Bắc Ninh nói luôn, ông gửi
lời chúc Tết may mắn đến tất cả anh em, bạn bè MX và như ông đă nói
với NT Minh Châu (mà ông gọi là ông Châu Dĩ An) Bắc Ninh xin tất cả
mọi nguời, trong thời gian ở binh chủng truớc kia, nếu có lúc ông v́
bận rộn, hay khi quyết định đưa nguời này, đơn vị nọ lên, nguời kia,
đơn vị khác xuống, rồi có lúc v́ nóng nảy, la lối th́ giờ đây ông
xin mọi nguời hiểu rằng nhân vô thập toàn và tất cả chỉ là v́ mục
đích chung chứ ông không bao giờ có ư muốn làm ai phải buồn ḷng.
Những lời Bắc Ninh nói làm thằng em ông không cầm được nuớc mắt (nói
vậy nếu có bị ai cuời th́ cũng phải chịu, ngay ông anh NT Minh Châu
c̣n không cầm được nuớc mắt cơ mà), nên dù ông không hề giao cho tôi
phận sự, cũng xin gửi ngay đến mọi nguời điều Bắc Ninh muốn nói nhất
v́ đấy là những điều chúng ta cần nên biết chứ để lâu e trễ mất.
Thêm nữa tôi trộm nghĩ, đáp lại điều Bắc Ninh ấp ủ, nếu ai trong
chúng ta có muốn nói với ông điều ǵ, xin nói với ông ngay bây giờ,
khi ông c̣n nghe được. Chứ để đến mai sau mới nói th́ chỉ là ḿnh
nói cho ḿnh nghe mà thôi.
Xin thưa thêm là trong nửa tiếng nói chuyện tôi c̣n được nghe Bắc
Ninh kể thêm vài điều tâm sự khác, nhưng xin phép dần dà sẽ kể sau.
Thân kính,
MX Trần Như Hùng
Tiếng
nói của ĐB BN
Lời xin lỗi
Kèm theo đây là bức ảnh mới nhất Bắc Ninh chụp hôm tháng Bảy tại ĐH
2008 cùng Tango và Đồ Sơn truớc đài tưởng niệm Chiến sĩ Việt Mỹ,
Westminster, California