Viết về Trung Tá Đỗ Hữu Tùng

MX Cao Văn Lâm

Thưa Đại bàng, tôi đã liên lạc với Đại uý Đang cách đây nửa giờ, nghe trên máy rất là nhỏ. Đại uý Đang nói với tôi là:

- Sao Biển đã nhổ cột cờ, anh tự lo liệu cho con cái anh đi. Chắc là xa lắm rồi, Đại bàng không liên lạc được nữa đâu, hay là Đại bàng lội ra tàu đi.

- Đ.M tao đi rồi thì con cái tao ai lo ?

Trên đây là lời đối đáp giữa tôi với Trung tá Đỗ Hữu Tùng và khoảng 8 giờ 1O ngày 28/3/75, trên bờ biển căn cứ Non Nước tại Đà Nẵng.

Đứng trầm ngâm nhìn các quân nhân Thủy Quân Lục Chiến bị thương đang nằm trên những chiếc xe Jeep Ambulance đậu sát bờ biển một lúc rồi ông lên xe Jeep mở máy chạy. Tôi nghĩ mãi mà không hiểu ông đi đâu ? Về tới Vũng Tàu tôi vẫn không gặp ông. Mãi tới khi ra khỏi tù (trại cải tạo), gặp lại anh em trong Sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến, tôi hỏi tin tức về ông, tôi mới biết Đại bàng đã vĩnh viễn ra đi. Ông đã chỉ huy anh em Thủy Quân Lục Chiến còn kẹt lại trên núi Sơn Chà, Đà Nẵng kháng cự lại Cộng quân cho đến khi hết đạn.

Đã hơn 21 năm rồi, hình ảnh của Đại bàng Tùng vẫn luôn đậm nét trong trí nhớ của tôi: Ông có dáng dấp thư sinh, nhưng có ai biết được rằng, tiềm ẩn trong con người thư sinh ấy lại chứa đầy lòng can đảm, hy sinh và khôn khéo. Trong những giây phút nguy hiểm nhất của cuộc chiến, ông đã không còn nhớ tới mình mà chỉ lo cho anh em thuộc cấp.

Trung tá Đỗ Hữu Tùng ! Ông đã làm trọn sứ mạng của người trai đối với Tổ quốc trong thời ly loạn.

Chúng tôi, những người còn lại, luôn nhớ tới ông và mãi mãi noi gương ông. Chúng tôi sẵn sàng dấn thân cho Tổ quốc thân yêu của chúng ta để nối bước ông trên con đường hào hùng ông đã đi.