TĐ3/TQLC - Đối
diện chiến xa địch
MX Văn Tấn Thạch
Sau khi Quảng Trị rơi vào tay địch, pḥng tuyến Mỹ Chánh trở thành
làn ranh tạm phân chia Nam Bắc, địch đă mở nhiều cuộc tấn công thăm
ḍ vào vị trí của quân ta. Tôi c̣n nhớ một trong những trận đánh
thăm ḍ lớn nhất của Cộng quân bằng chiến xa. Chiều ngày 22/5/72 các
tổ tiền đồn đă nh́n thấy thiết giáp địch ẩn hiện ở ven làng mạc về
hướng Bắc của Mỹ Chánh. Trời càng về chiều chiến xa địch càng xuất
hiện nhiều hơn, Pháo binh và phi cơ được gọi tăng cường tối đa, tuy
nhiên có lẽ v́ tấn công toàn diện nên hỏa lực yểm trợ của ta cũng bị
giới hạn đáng kể. Mặt trời vừa sụp xuống là những chiếc T.54 đă vượt
qua khỏi cánh B của Tiểu đoàn 3. Đại đội 3 hầu như tan ră, một số
chạy dọc theo bờ sông về hướng phá Tam Giang, một số lội sông qua bờ
hướng Tây với hy vọng gặp được cánh A, nơi Bộ chỉ huy đang bố trí ở
làng Cổ Lũy cách ḍng sông chừng một cây số. ở đây, lực lượng chủ
lực chính của Đại đội chỉ huy là Trung đội vũ khí nặng 81 ly mà lúc
ấy tôi là Trung đội trưởng. Tôi lănh phần trách nhiệm bố trí ở hướng
Bắc và hướng Đông, phần c̣n lại là do các ban sở đảm trách, gồm có
Quân y, Truyền tin, An ninh, các ban 1-5 cũng như Tiểu đội Biệt kích
để bảo vệ Tiểu đoàn trưởng. Từ 9 giờ tối, không lúc nào tôi rời máy
truyền tin, tôi liên tục điều chỉnh Pháo binh cũng như phi cơ quan
sát. Tiếng động cơ Thiết giáp ngày càng gần và hướng về phía chúng
tôi. Tôi yêu cầu Trung tá B́nh cho tiếp tục pháo dọc theo con đường
ṃn mà tôi đoán là chiến xa địch đang dùng để tiến quân. Địch áp
dụng chiến thuật khá hiệu nghiệm là cho xe chạy chừng vài phút rồi
ngừng lại, tất cả đều tắt đèn. Cứ mỗi lần nghe tiếng máy nổ tôi lại
kêu Pháo binh, sau những loạt pháo như vậy chúng ngừng và sau đó lại
tiếp tục. Càng về khuya tiếng động cơ càng gần và tôi lại yêu cầu
Pháo binh. Đến 4 giờ sáng, chiến xa địch bắt đầu đi ngang qua tuyến
của tôi. (Ngay từ buổi chiều tôi đă trang bị cho tất cả binh sĩ, mỗi
người 2 quả M.72 chống chiến xa, riêng tôi có một cây 2O2, loại súng
có 4 viên đạn mà chúng tôi được trang bị từ ngày ở Hạ Lào về). Chúng
tôi đợi chiếc thứ nhất, nh́... rồi đến thứ năm th́ bắt đầu khai hỏa.
Quả đầu tiên tôi bắn ra đúng ngay vào pháo tháp của chiếc T.54 thứ
ba, xe ngừng lại lưœa bốc cháy rắc rắc. Liền sau đó tất cả binh sĩ
đều hành động, những vệt sáng vụt bay ra, trái trúng trái trật. Tôi
cũng hứng thú bắn thêm hai quả nữa, 3 chiếc T.54 nằm ụ tại chỗ, anh
em lên tinh thần lắm nhưng giây phút vui mừng đó lại tan nhanh v́
mỗi anh chỉ có 2 quả và đă xài hết rồi ! Về phía Cộng quân, có 2
chiếc không bị trúng đạn quay đầu vào tuyến đóng quân, mười mấy
chiếc chạy sau cũng chuyển hướng dàn hàng ngang ủi đại vào vị trí
của ta. Lựu đạn nổ vang rền, những tràng đại liên từ trên pháo tháp
của tăng địch...sáng rợp trời đêm có lẽ cũng làm khiếp sợ một ít
binh sĩ không có kinh nghiệm. Hai tăng địch đă vào đến Bộ chỉ huy
Tiểu đ̣an, ủi sập các hầm hố cá nhân, cày nát lều chơng, mọi người
đều chạy thoát thân. Phần tôi và các binh sĩ vẫn nằm yên tại chỗ,
lúc này đă có hơn 1O chiếc tăng khác tràn vào tuyến. Đến đây lính
tôi thực sự tan hàng, keœ chạy ra người chạy vô, tôi không c̣n kiểm
soát được ai cả. Cầm máy truyền tin trong tay, tôi áp sát vào tai
nghe lệnh Đại bàng Bắc Giang (Tiểu đoàn trưởng):
- Thạch Thảo, Thạch Thảo, nghe rơ trả lời.
- Thạch Thảo tôi nghe đây.
- Bây giờ anh ở đâu ? Phải cho con cái cố thủ.
Tôi vội vàng tŕnh Bắc Giang là tôi vẫn cố thủ ở đây. Bắc Giang
tiếp:
- Bây giờ anh cần ǵ ?
- Xin Đại bàng cho T.O.T vào ngay trên đầu tôi.
T.O.T là danh từ mà chúng tôi thường dùng để gọi Pháo binh bắn tiêu
diệt một vị trí nào đó. ở bên kia đầu máy Bắc Giang la lớn:
- Không được, không được, như vậy ḿnh sẽ chết cả lũ !
Tôi đáp gọn: “Không c̣n cách ǵ khác hơn, bọn nó đă tràn ngập cả
rồi”. Sau đó tôi nghe tiếng xè xè trong máy rồi im bặt. Trong khoảnh
khắc đó, một chiếc T.54 lù lù ḅ đến cách tôi chừng 1O thước. Cầm
cây 2O2 trong tay với viên đạn cuối cùng, tôi từ từ đưa súng lên vai
định bóp c̣. Tôi biết đây là giây phút cuối cùng của đời ḿnh, vài
phút ngắn ngủi nữa tôi sẽ ra sao, hồn tôi sẽ về đâu, ôi cuộc đời của
một người lính chiến... Một ư nghĩ thoáng qua đầu tôi rất nhanh, tôi
tự biết rằng với khoảng cách quá gần như thế này, khi quả đạn được
bắn ra cho dù địch không bắn lại, ḿnh cũng bị sức dội của trái đạn
làm cho mất mạng. Những tràng đại liên sáng ngời nhả từ xe tăng địch
đă vô t́nh làm cho tôi hủy bỏ ư định trên. Tôi vội vàng cúi người
xuống ẩn ḿnh vào bức tường đổ nát. Trời hăy c̣n quá tối, bởi vậy mà
bọn chúng không nh́n thấy tôi. Những tiếng chưœi thề từ trên xe tăng
lẫn tiếng xích sắt nghiền trên nhà, và chiếc T.54 từ từ chạy ngang
chỗ tôi nấp không đầy 2 mét. Sau khi chiếc tăng đă qua, tôi để cây
2O2 xuống rồi đi bọc ra sau, tại đây tôi gặp Trung sĩ nhất Hạnh đang
loay hoay không biết chạy hướng nào. Tôi bảo anh theo tôi, hai thầy
tṛ men theo bờ tre, đi một đoạn chúng tôi đă ra khỏi làng. Tôi ngồi
sát xuống đất quan sát th́ thấy một dọc dài, định thần nh́n kỹ hơn
th́ ra cả Tiểu đoàn đều có mặt tại đây. Tôi đi nhanh về phía trước
và gặp Tiểu đoàn trưởng, cố vấn Mỹ, ban 3, cùng các sĩ quan các ban
khác... có tiếng máy x́ xào của anh cố vấn Mỹ có lẽ để xin cứu nạn.
Tôi nói với Trung tá B́nh: “Đại bàng phải t́m cách chứ ngồi đây là
bị bắt cả đám, tụi nó sắp ra tới nơi rồi !”. Đại úy Bằng nhanh miệng
bảo tôi mở đường lẹ lên. Mọi người bắt đầu di chuyển, theo sát tôi
có Đại úy Bằng ban 3, Thiếu úy Chánh ban 5, Trung úy Hào ban 2. Phần
c̣n lại đi chung với Tiểu đoàn trưởng, trong đó có anh Các, Trung
đội trưởng Trung đội truyền tin, người bạn chí thân của tôi. Đi được
một khúc, tôi lủi vào bụi tre trải vội tấm bản đồ, ba bốn anh em
khác ngồi lại che khuất ánh đèn Pin. Tôi quyết định mở đường đi
ngược về hướng Bắc để trở ra đồng trống, và may mắn thay tôi đă tính
đúng đường nếu không là chúng tôi đă bị bắt sạch v́ ngoài Thiết giáp
địch c̣n bố trí Bộ binh cùng khắp các lũy tre quanh làng. Đoàn người
nối đuôi theo sau, tôi chợt nghe tiếng AK nổ ḍn, Bộ binh địch đă
cắt đứt Tiểu đoàn ra làm hai. Trên 5O người theo tôi tiếp tục di
chuyển, phần c̣n lại bị đánh ngược qua một bên, sau đó tôi không
liên lạc được với họ nữa. Những loạt AK vừa rồi đă lấy đi sinh mạng
của anh Các bạn tôi, (anh xuất thân từ Hạ sĩ quan Hải quân, được đi
học khóa Sĩ quan Thủ Đức đặc biệt. Các về Tiểu đoàn 3 Thủy Quân Lục
Chiến làm sĩ quan Truyền tin sau một thời gian thụ huấn tại trường
Truyền tin Vũng Tàu. Tôi và Các xem nhau như anh em ruột thịt, nhớ
lại những ngày đơn vị cắm trại 1OO% mà tôi và Các vẫn ung dung ở Sài
G̣n v́ chúng tôi t́m đủ mọi mánh khóe để có thể ra khỏi trại mà ít
ai trong bạn bè làm được).Theo lời kể lại, anh Các chỉ la được hai
tiếng “chết tôi” rồi ngă quÿ, mọi người chạy tán loạn. Sáng hôm sau,
Tiểu đoàn trở lại vị trí cũ nhưng không t́m thấy xác anh đâu cả. Sau
này mỗi lần về thăm gia đ́nh anh Các, vợ anh cứ nài nỉ tôi nói cho
chị biết là anh Các c̣n sống hay đă chết, tôi chỉ biết xoa đầu đứa
con gái anh mà nước mắt như muốn tuôn ra. Trở lại câu chuyện tôi dẫn
đầu toán 5O anh em gồm đủ mọi thành phần của Đại đội Chỉ huy, trời
lúc đó đă bắt đầu sáng hẳn, chúng tôi nh́n thấy rơ chiến xa địch bao
quanh làng cùng lính bộ đội đông nghẹt. Bên ta kiểm điểm lại quân số
có 52 người, trên phân nưœa không có súng hoặc có súng mà không c̣n
đạn. Tôi chia ra từng toán nhỏ, keœ có súng bảo vệ người tay không
rồi bắt đầu đổi hướng về phía Phá Tam Giang. Nhờ c̣n vững tinh thần
nên trên đường đi chúng tôi đă đẩy lui được nhiều tổ đóng chốt của
quân Bắc Việt. Đến 3 giờ chiều cả toán quân đều mệt lă v́ di chuyển
chậm chạp và địa thế khó khăn, toàn đồng ruộng śnh lầy. Toán đi đầu
phát hiện ở trước mặt có một đoàn quân đang di chuyển về hướng chúng
tôi và phỏng đoán cở trên 1OO người, một số anh em tưởng đó là đơn
vị bạn ra tiếp viện cho chúng tôi, nhưng tôi dè dặt bảo anh em nên
cẩn thận. Lúc này hệ thống truyền tin coi như không có, v́ sau một
thời gian cố gắng liên lạc với Tiểu đoàn mà vô vọng, anh lính truyền
tin đă xin được ném máy xuống nước cho đỡ nặng. Hai toán quân ngày
càng gần nhau , tôi ra hiệu cho tất cả dừng lại, quan sát kỹ th́ đó
là quân chính quy Bắc Việt. Một màn đánh giặc mồm xảy ra thật là
ngoạn mục, chúng tôi la lớn: “Đứng lại ! tất cả bỏ súng xuống, đầu
hàng th́ sống chống lại th́ chết !”. Bọn Việt cộng bắt đầu nhả đạn
về phía chúng tôi, những trái B.4O, B.41 không có công hiệu ǵ cho
một trận đánh như thế này, đạn rơi xuống nước nổ nghe xèo xèo. Đổi
lại ta cũng tặng cho chúng mấy quả M.79 nổ vang trời, cả đoàn quân
của chúng nhào xuống mé sông cố thủ. Đại uư Bằng dẫn đám lính tay
không vừa hô xô phong vừa rút lui, hai bên chưœi nhau inh ỏi. Sau đó
mạnh ai nấy đi, sau này mỗi lần nghĩ lại trận đánh giặc mồm đó, tôi
cứ cười thầm một ḿnh. Măi đến gần 7 giờ tối chúng tôi mới về được
đơn vị, và đến lúc này tôi mới hay tin người bạn thân thiết của ḿnh
đă ra người thiên cổ.
|