Tiểu Đoàn 1 TQLC - Huế Tôi và Mậu Thân MX Nguyễn Văn Phán
Phú Bài đó, Tịnh Tâm đó, Cầu Kho đó, Mạ, d́, chị và em ḿnh đó mà
không liên lạc được. T́nh h́nh không biết sao, ruột như lửa đốt.
Trách nhiệm nặng nề, tôi nằm trằn trọc suy nghĩ thật nhiều để chờ
sáng mai. Kỷ niệm thời đi học về trong trí tôi, đẹp quá, nhẹ nhàng
quá, vụng dại quá. Tôi hướng dẫn đơn vị vào Mang Cá Nhỏ để tới bệnh viện Nguyễn Tri Phương. Địch chào đón bằng hàng loạt hoả tiễn 107 và 122. Tất cả nằm sát bờ tường để tránh pháo và t́m chỗ pḥng thủ. Tôi cho lệnh Sự, Trung úy Đại đội phó kiểm soát con cái và chuẩn bị cơm chiều. Trung úy Sự là sĩ quan trẻ, có tài và đầy nhiệt huyết, xuất thân khoá 19 Vơ Bị ĐaLat, thủ môn hội tuyển Nha Trang, đúng là đa năng đa hiệu. Tôi dự buổi họp TĐ khẩn cấp và quan trọng. TĐ trưởng ra lệnh: - Phu Nhân rành địa thế dẫn đầu, 8 giờ sáng mai xuất phát. Kế tiếp là Tôn, Đại đội 1, Lượm Đại đội 2. Tiếp theo là Bộ chỉ huy TĐ cùng Đại đội chỉ huy, sau cùng là Ṭng ĐĐ4. Mục tiêu Phu Nhân phải chiếm là trường tiểu học Trần Cao Vân. Trước trường có thành Quân Cụ, vào khoảng 1 ĐĐ ta đóng tại đó, không biết c̣n hay mất. Phán hỏi: - C̣n phi trường Thành Nội th́ sao? T́nh h́nh trong Đại Nội, Thiếu tá có nắm vững không?. - Không rơ, tụi nó chiếm hết, chốt rất kỹ, tất cả các cửa Thành Nội tụi nó đều kiền và chốt rất chặt. Cửa Hữu, cửa Chánh Tây, cửa Sập, cửa An Hoà, cửa Đông Ba, Kỳ đài Phú Văn Lâu... tụi nó đều chiếm hết. Trong óc tôi, 1
bản đồ chi tiết hiện ra rất rơ cho 1 cuộc hành quân mà t́nh h́nh tôi
nắm không được vững. Tôi cố t́m 1 con đường ngắn và an toàn nhất cho
đơn vị để tới mục tiêu. Có rất nhiều đường đưa tới trường Trần Cao
Vân, nơi từ 9 đến 19 tuổi tôi đă bao nhiêu lần đi lại. Con đường nào
cũng đầy hoa và mộng. Nay tôi đang t́m 1 con đường không có máu để
cho anh em chúng tôi đi.
- Anh Phán đó tề!
Anh Phán... Tiếng gọi lớn và lan dài suốt con đường tôi đi. - Mi chạy mau vô nhà lấy khúc cá kho khô và đ̣n bánh tét gói lại đem ra đây bới cho anh mi. Mạ tôi dụi vào tay tôi chai dầu Nhị Thiên Đường: - Con xức cho khỏi gió. Lính đi ngang hỏi nhau: - Mạ Đại úy sao đầu trọc lóc vậy bây?. - Bà ấy đi tu để phước cho con, tụi ḿnh cũng được hưởng ké đấy!. Phán và âm thoại viên vẫn c̣n dừng lại: - Nhà ḿnh có răng không Mạ? Bà con thân thuộc có ai bị chi không?. - Nhà ông Quế chủ quán Chiêu bị trúng 2 trái nhưng người th́ không răng. Nhà ḿnh bị ngói đổ 1 góc, cây đào bị găy ngọn. C̣n thằng Chỉ không biết đi mô. Chỉ là bạn tôi xuất thân 17 Vơ Bị DaLat. Tôi xót xa đắng miệng: - Thôi con đi, Mạ và gia đ́nh đừng lo cho con. Mạ tôi
khóc oà, tôi thật năo ḷng. Những tiếng gọi anh Phán, anh Phán tiếp
tục vang lên cho đến giữa hồ Tịnh Tâm. - Con đường ni bị bắn rất rát, từ trong cửa Hoà B́nh ở Đại Nội bắn ra. - C̣n sân bay Thành Nội ra sao ôn, có ai không?. - Đánh nhau mấy ngày ni dữ lắm, mà tui không biết răng, không biết
ḿnh hơn hay thua nữa. - Băng qua khỏi con đường này, đến 1 xóm nhà, qua 1 cái cống th́ bên trái là thành Quân Cụ. Nghênh và Mă Khện yểm trợ hông mặt cho Duật, và sau đó băng qua đường theo tôi. Con đường chỉ có 5 thước mà hơn 1 giờ mới vượt qua với 6 thằng em rớt rụng trên mặt đất. Lần ṃ theo mép đường tới sát ống cống, tôi cho dừng lại, phi trường vắng tanh. Tôi bảo Duật: - Mày cho 1 thằng con nhỏ qua trước làm đầu cầu bên kia ống cống, sau đó cho tất cả con cái mày qua rờ vào thành Quân Cụ, chờ tau lên. Thành Quân Cụ cao khỏi đầu người, không liên lạc được với bên trong. Tất cả con cái nằm sát thành để tôi và đám cận vệ ḅ tới cổng chính. Loáng thoáng thấy nón sắt, field jacket, giây ba chạc. Không phải tụi nó đâu, chắc chắn là bạn rồi. Thằng đệ tử tôi gọi lớn: - Ê, Thuỷ Quân Lục Chiến đây. Một loạt đạn bay qua khỏi đầu một cách rùng rợn. Ḅ lết vào tới trong đồn, ông trưởng đồn nói tiếng Huế đặc sệt, ông là Trung úy Cát, thủ môn nổi tiếng của Huế:
- Đại úy ơi, 7 ngày không ra
vào nổi, nó bao hết. Trường Trần Cao Vân, Đại Nội, xóm nhà Bảo sanh
sau lưng trường cách 1 cái hồ tụi nó cũng chiếm luôn. Dân chúng chạy
hết rồi, không c̣n ai cả. Tụi nó pháo liên miên, không cho ngóc đầu
được, đủ loại: 61, 82, hỏa tiễn 107, 122. Tôi ráng cố thủ đây được
ngày mô hay ngày nấy, c̣n ngoài nớ tôi không liên lạc được nên không
biết t́nh h́nh các nơi khác ra răng. - Phu nhân chiếm cho bằng được trường Trần Cao Vân, dọn sạch chung quanh. TĐ trưởng và Bộ chỉ huy sẽ lên ở trại Quân Cụ. Quan sát địa thế thêm một lần nữa,
trước mặt trường là cái am lên đồng, bên cạnh là quán hớt tóc lợp
tranh chỉ có 1 ghế ngồi. Sát đó là ngă ba đường chạy lên cửa Sập, một
chạy về trường Đào Duy Từ và một chạy đến trường Trần Cao Vân. Có 4,
5 cái đầu lố nhố bên trong trường. - Pháo binh có chưa? Kêu về đại bàng Thanh Hóa cứ bắn vào góc thành cho tao. Đến chiều vẫn không có 1 trái pháo bắn, anh em tôi có 7 đă lót đường cho mục tiêu và 3 bị thương nặng. Tôi lên sát Duật và bảo đem cây 57 đến:
- Nhắm
ngay vào góc thành, tụi nó bắn rát quá cứ Phơ cho tau, trật trúng ǵ
không cần, chỉ cần tiếng nổ. - Nhột quá, cho em bung cái nhà này đi. Tôi bỗng thấy có bóng đàn bà, tôi la lớn: - Khoan bắn, nhà thày Tiềm. Rồi tôi băng qua đám đất trống đến nhà gặp cô và các cháụ Không thấy thày, tôi chào cô và giới thiệu tôi học Sử Địa với thầy ở trường Bồ Đề và khuyên cô về dưới phố. Tôi trở lại vị trí mà ḷng nao nao buồn. Giờ này vẫn chưa có pháo, làm sao khóa góc Thành đó lại. Duật bảo con cái đào hầm hố thật kỹ, tôi dặn: - Mày cố thủ tại đây cho TĐ lên. Rồi cùng đám đệ tử lúp xúp chạy đến tiệm hớt tóc để quan sát
ngă ba đường và góc Thành Nội. Tôi chợt nghe tiếng đàn bà rên la quằn
quại, sau cùng chỉ c̣n tiếng rên nho nhỏ. Nơi góc quán tối tăm, 1
người đàn bà máu me khắp nửa phần thân thể, vừa bị thương nặng lại
vừa sanh ra 1 bào thai lờ mờ tượng h́nh đứa bé, trông giống như con
rắn mối. Xót xa, chịu không nổi, tôi ra lệnh đem chôn đứa bé đă chết
ngay và chuyển người mẹ về đồn Quân Cụ cho bác sĩ Tựu giúp. Đến đây
13 người chết và 3 bị thương nặng để trải thảm cho đơn vị - Bồ câu hết thóc! và nghĩ ngay địch quân đang thiếu đạn. Nếu cứ nằm thế này, một lúc nào đó địch quân chỉ cần ho thật to ḿnh cũng mất vị trí ngay, chỉ v́ áp lực quá nặng nề, tổn thất nhiều, tinh thần anh em quá mệt mỏi. Tôi đi đến kết luận riêng: "nếu ḿnh không đánh nó, chắc chắn nó sẽ tấn công ḿnh". Tôi tŕnh với TĐ trưởng: - Thiếu tá cho tôi luôn thằng 2 để tôi tấn công tụi nó. Tôi thấy tinh thần anh em xuống quá và sức khoẻ ngày càng hao hụt. TĐ trưởng không cho bắt ráng giữ vị trí. Phu nhân năn nỉ: - Nếu không th́ cho tôi đột kích, tôi cùng vài toán nhỏ tràn qua đường đánh đột kích rồi về. Ḿnh phải chứng minh cho địch quân thấy ḿnh c̣n dư sức ăn thua đủ, thời địch không dám tấn công ḿnh. TĐ trưởng nói:
- Làm kế hoạch xong cho tôi
hay. - Nằm chờ lâu tau chán quá, chỉ muốn qua đột kích tụi nó rồi rút về. Tất cả im lặng, tôi tiếp:
- 4
giờ sáng mai ḿnh đột kích. Nếu giữ được vị trí tau cho tràn luôn.
Bây giờ tau chọn 4 toán: Toán 1: Phán, Điểu, Việt, Can, Dư và Phúc
mang máỵ Toán 2: Duật và 3 người thật nhanh và gan dạ, Toán 3:
Nghênh và 3 người. Toán 4: Thượng sĩ nhất Hải và 3 người. Trang bị
thật nhẹ: mỗi người 20 quả lựu đạn và 2 băng đạn cong ráp ngược cho
M16. Sự và Lộc dẫn con cái ra sát bờ đường, khi thấy khói xanh th́
lùa tất cả tràn qua. Nếu thấy khoí màu vàng, yểm trợ tối đa cho tụi
tao dọt về. Sự và Lộc hăy về lo cho con cái, đúng 4 giờ sáng sẵn
sàng tại vị trí. - Tau theo dơi tụi nó báo cáo qua máy h́nh như tụi nó thiếu đạn. Do đó tau quyết định cuộc đột kích hôm nay. Tôi nghiêm mặt và lạnh lùng nói: - Hai ông Duật và Nghênh tôi chỉ định phải đi với tôi. Riêng ông Hải, tôi cho ông suy nghĩ lần nữa. Lần này đi khó trở về, ông con cái đông, muốn ở lại vị trí tôi cho phép và tôi hứa rằng tôi không nghĩ là ông thiếu can đảm. Suy nghĩ một lát, Thượng sĩ Hải trả lời: - Đại úy cho tôi ở lại vị trí. Tôi vui vẻ bằng ḷng và gọi Mă Khện đến, Mă Khện đồng ư đi và xin đem theo Hạ sĩ nhất Mười. Tôi tiếp: - Bây giờ các ông về chọn người xong lên gặp tôi. Tôi ngồi suy nghĩ miên man,
liều, phải liều mới cứu được đơn vị - Có ai xin ở lại cho tôi hay. Không ai trả lờị Tôi căn dặn Sự nhắc Lộc khi thấy khói xanh th́ sao và khói vàng th́ sao, phải nhớ kỹ. Tôi đưa 3 toán trưởng ḅ đến hầm trú ẩn của nhóm tiền đồn ở sát ngă tư đường. Tôi chỉ từng căn nhà bên kia đường:
- Cái thứ nhất gần ngă tư là mục tiêu của tau, cái thứ 2 kế
tiếp có hàng rào là của Nghênh, căn thứ 3 cũng có hàng rào và cây
nhăn cao là của Mă Khện, căn thứ 4 có mấy bụi chuối lớn là của Duật.
Tất cả hăy quan sát cho kỹ và cố chọn 1 con đường tiến quân thích
hợp, không cần báo cáo miễn sao thích hợp thôi.
- Lần
chót tôi hỏi các ông có ư kiến ǵ không? Đúng bốn giờ sáng mai tôi
sẽ chiếm trước, sau đó tuỳ các ông bằng mọi cách phải hốt cho bằng
được các mục tiêu tôi ấn định. - Tối nay miễn gác, 3 giờ sáng mai gặp tau ở đâỵ Sau đó tôi đi gặp TĐ trưởng để tŕnh bày kế hoạch. Ông nói: - Nguy hiểm quá, không được, chết cả lũ!. Tôi nói: - Nếu Thiếu tá không làm bây giờ, một vài ngày nữa tụi nó chỉ cần ho là lính ḿnh chạy hết!. Cuối cùng ông chấp thuận: - Nhớ là có ǵ th́ trở về liền, càng sớm càng tốt. Tôi dạ
nhưng trong đầu tôi nghĩ khác. Trước mắt tôi bây giờ không có ǵ
ngoài đoạn đường từ tiền đồn qua cái giếng, lên cầu tiêu, tới nhà
dưới rồi chiếm nhà trên. Tôi nằm suy nghĩ triền miên cho đến 3 giờ
sáng. - Dư, Việt chiếm nhà bếp. Tôi theo sát lên cầu tiêu bên cạnh Điểu và Can. Súng và pháo nổ dồn dập, một B40 nổ ngay trên đầu mái tôn cong, cả ba thày tṛ đều bị miểng nhỏ đâm đầy mặt, tóc râu và lông mày đều bị cháỵ Cầu tiêu nhỏ quá nên tôi cùng Điểu và Can lên nhà bếp. Tôi ra lệnh: - Điểu và Dư chiếm nhà trên, lục soát thật kỹ. Để Việt ở lại, tôi và Can cũng lên nhà trên. Điểu
và Can giữ cửa chính nh́n ra sân, tôi và Dư giữ cửa sổ nh́n ra vườn
có nhiều luống khoai lang. - Thấy ǵ không Dư? Dư lắc đầu, tôi nghe tiếng th́ thào sát vách tường phía ngoàị Tôi đoán 7, 8 người đang ở trong 1 cái hầm, tôi dùng ngón tay đẩy nhẹ cửa sổ. Một loạt đạn từ phía nhà đối diện xuyên ào ào vào cửa sổ. Bỗng Dư chỉ tay về các luống khoai, tôi đếm đủ 11 người đang ḅ qua, kaki Nam Định, súng AK và B40, cách vách tường khoảng 20 thước. Tôi đưa súng lên định bóp c̣ th́ Dư kéo lại và ra dấu đừng bắn dùng lựu đạn. Tôi dựng cây súng xuống thật nhẹ, hai tay rút 2 trái lựu đạn miệng cắn chốt. Dư cũng thế, 4 lựu đạn ném ra cùng một lúc, tiếng nổ xé trời, rồi 4 trái tiếp theo. Bên ngoài tường, tiếng hét lớn rồi tiếng rên và sau đó im lặng, tụi c̣n lại ḅ sát vào chân tường. Nh́n ra cửa, 5 xác nằm vắt trên luống khoai. Một loạt đạn nổ và tôi nghe: - Chết em, Đại úy!. Tôi sững sờ nh́n Dư, tay trái ôm ngón út của bàn tay mặt đầy máu,
ruột của Dư đổ ra ḷng tḥng. Dư ngă vật ra chết tại chỗ, nơi Dư
đứng có 1 lỗ hổnh nhỏ ở vách tường. V́ mải nh́n qua cửa sổ mà không
để ư ở phía dưới. Nguyên 1 họng AK thọc qua lỗ tường để sát bụng Dư
mà nhả đạn. Tôi bắn 1 loạt M16 ra cửa sổ, và cứ thế hết quả này qua
quả khác tôi ném tất cả lựu đạn của tôi ra ngoài bờ tường. Hai thằng
em đă hy sinh, c̣n 4 thầy tṛ phải giữ vững vị trí. Phía bên tay
phải của tôi súng vẫn nổ dữ dội. Đến 10 giờ 30 sáng tôi cho Điểu liên
lạc với Nghênh, Duật và Mă Khện. Điểu băng người ra đi, bốn căn nhà
cách nhau 10 phút đi bộ mà hơn 1 tiếng đồng hồ sau Điểu mới về báo
cáo là tất cả đă chiếm được mục tiêu. Có đoạn đường nào xa và xấu hơn
đoạn đường tôi đang đi! Toán Duật: 1 chết 1 bị thương. Toán Mă Khện:
2 chết. Toán Nghênh 1 chết 1 bị thương. Tất cả là 6 chết 2 bị
thương, chúng tôi c̣n 11 người tại tuyến. - Tŕnh đại bàng, tôi sẽ cho tràn ngập vị trí với thằng 2 của Lộc và thằng 3 của tôi. Đại bàng hỏi: - Tại sao từ sáng tới giờ không chịu liên lạc với tôi? Tôi ra lệnh rút về ngay. Phán nài nỉ: - Đây là dịp may, tinh thần anh em đang lên, tôi xin đại bàng cho làm luôn!. Đại bàng Thanh Hoá nói bằng bạch văn không nguỵ trang: - Nếu anh không rút về, tôi sẽ đưa anh ra toà án quân sự. Khí giận bừng bừng, tôi tắt máy không trả lời, trên tay vẫn cầm trái khói xanh. Suy nghĩ thật kỹ! Suy nghĩ thật kỹ! Hơn mấy giờ để đánh mục tiêu, 4 căn nhà và 1 con đường ngập máu. Mưa vẫn lạnh như cắt da và mồ hôi vẫn ra như tắm. Cuối cùng tôi đành bảo Điểu chuyển lệnh cho các toán: - Rút về ngay, mạnh toán nào rút toán nấy, không chờ đợi. Mang thương binh theo, xác chết bỏ lại. Năm thước đường đi đă khó, về c̣n khó hơn.
Mỗi bóng người nhúc nhích là đạn nổ hàng loạt, liên hồi, đạn bắn
chéo bao phía, đạn lưới thật dầy trên mặt đường và khắp vị trí. Làm
sao trở về đây! Con cái bên kia đường đưa mắt theo dơi. Toán tôi ḅ
ra giếng, bỗng mấy bóng đen vụt qua đường như sao xẹt, nhào vào bờ
lề và được anh em kéo ra sau. Đạn nổ ḍn tan cày nát mặt đường. Đây
là mấy đứa bị thương nặng, tưởng là di chuyển không nổi, nhưng khi
nghe lệnh rút chúng thu hết tàn lực vùng chạy về, chớp mắt không kịp
thấỵ - Bắn kềm mấy cây thượng liên.
th́ những
bóng người bay vọt qua đường. Tim tôi thắt lại, đạn nổ mịt mù. Lần
lượt tôi gặp Nghênh, Duật, Mă Khện và tất cả amh em. - Đại úy, tóc râu Đại úy cháy hết rồi, mặt bị dăm nhiều chỗ. Cả Đại đội bất chấp đạn địch, đứng dậy nh́n nhau hănh diện và sung sướng. Tôi báo cáo TĐ: - Tất cả đă về vị trí. Bỗng tôi thấy thiếu 1 cái ǵ, tôi nh́n Can và Việt hỏi: - Thằng Điểu đâu?. Tụi nó nói: - Lần cuối cùng em thấy nó vừa khóc vừa chạy lung tung t́m xác Đại úy ở bên ấy. - Thôi chết tau rồi, tau phải cứu nó, hai thằng bay theo tau. Tôi, Can và Việt ḅ trở ra đường. Bỗng nhiên 1 bóng người nhảy qua khỏi hàng rào, nhảy qua khỏi miệng giếng, phóng nhanh qua đường, nhào lăn rào rào vào vị trí và la lớn: - Ê, tụi bay thấy anh Hai đâu không?. Điểu đứng dậy nước mắt đầm đ́a, tôi lao đến ôm Điểu: - Tau định qua kiếm mầy đây!. - Trời anh Hai, tụi nó nói anh Hai chết rồi. Em đi lục hết căn nhà mấy chục lần, chỉ không dám ra ngoài hè mà không thấy xác anh Hai đâu. Hôm trước Mạ có dặn nhỏ với em, phải sát cánh bên anh Hai, nếu có ǵ cũng phải nhớ đem anh Hai về cho Mạ.... Tóc tai mặt mày
râu ria Điểu cháy nám, áo quần rách bươm, nó khóc mùi mẫn v́ thấy
tôi c̣n sống. Rồi nó lại bẽn lẽn cúi đầu hai hàng nước mắt lă chă
giọt xuống đất. Trong 1 cuộc chiến bạc bẽo lại có chút t́nh nghĩa
trao nhau qua mấy giọt nước mắt nóng hổi. - Ông làm những chuyện nguy hiểm quá, lỡ kẹt bên đó th́ nói làm sao với Lữ đoàn?. Tôi dạ dạ vâng vâng cho qua rồi nghiêm mặt đề nghị: - Thưa Thiếu tá, ngày mai cho tôi tấn công, tôi tin chắc sẽ tràn ngập vị trí tụi nó. Cho tôi thêm thằng 2 của Lộc, để thằng 1 của Lượm đi sau thu dọn chiến lợi phẩm. Chỉ xin Thiếu tá cho tôi 2 chiếc tank kèm hai bên hông của tôi. Ông hỏi: - Có chắc ăn không Phán?. Tôi cương quyết: - Chắc, và nếu tràn được vị trí Thiếu tá cho phép tôi đánh thẳng lên Kỳ Đài nếu kịp thời gian. Tôi theo TĐ trưởng lên tŕnh
ông Già Hự (Đại tá Yên Tư lệnh phó). Ông già chấp thuận.
- Ngày mai 8 giờ sáng, Đại đội 3
Khăn tím bên trái, Đại đội 2 của Lộc bên phải, dàn hàng ngang lấy
con đường lên cửa Sập làm chuẩn tiến song song. Sau khi 2 chiếc tank
yểm trợ bằng hoả lực xong, cả 2 Đại đội xung phong tràn ngập vượt
qua mỗi chốt thật nhanh, không cần thâu lượm chiến lợi phẩm, để cho
ĐĐ 1 đi sau làm chuyện đó. Tất cả ba lô và đồ ăn để lại, trang bị
thật nhẹ. Khi tới xóm nhà sát cửa thành th́ dừng lại chờ tôi.
- Lộc và Sự mỗi ông cho 1 toán 10 người băng thật nhanh
đến áp sát mặt thành xong ngồi xuống. Toán kế tiếp chạy đến leo lên
vai toán thứ nhất để toán này đổ dồn lên thành. Khi bám được mặt
thành th́ tác xạ tối đa và bằng mọi cách giữ vị trí để làm đầu cầu.
- Tất cả đă sạch sẽ,
xin Thiếu tá cho tôi treo cờ. - Một người lính TQLC duy nhất c̣n sống sót cũng phải dựng lại cho được ngọn cờ vàng tại Phú Văn Lâu. Trong niềm vui sướng cùng tột, Hạ sĩ Hạnh hét lớn: - Thuỷ Quân Lục Chiến! Xong lấy trái hỏa châu đập mạnh định bắn pháo bông lên trời ăn mừng. Trong cơn say chiến thắng, Hạnh xoay ngược đầu hỏa châu vào ḿnh, hỏa châu nổ xuyên bụng. Hạnh cười tươi: - Em không sao Đại úy!. Phán nghĩ thằng em này tỉnh táo quá, chắc nó
chết. Và nó chết thật. - Khi báo cáo về Bộ Tư lệnh Sư đoàn 1, Chuẩn tướng Trưởng xin TQLC dành vinh dự treo cờ cho Sư đoàn 1. Sáng hôm sau ngày 24/2
Phạm văn Định dẫn 1 đơn vị của SĐ 1 từ cửa Thượng Tứ lên làm lễ
thượng kỳ. - Thằng Hạnh chết, ḿnh c̣n 67 người. Đại đội ra đi hơn
170 người, sau 24 ngày và sau bao nhiêu lần bổ sung quân số, chỉ có
3 mục tiêu: con đường, cửa Sập và Kỳ Đài mà bây giờ chỉ c̣n lại 67
người. - Lệnh giới nghiêm, đă 11 giờ đêm sao ông này c̣n lang thang trên hè phố, em nghi quá. người lính nói. Tôi sững sờ nh́n người đàn ông. - Thầy Cao Hữu Triêm! Trời ơi Thầy!. Tôi gọi mấy tiếng lớn mà thầy cũng không nghe, thầy tiếp tục lẩm bẩm rất nhỏ. Tôi cầm tay mời thầy ngồi: - Con là học tṛ cũ của thầy đây. Một ánh mắt lạc lơng xa vời: - Ờ, ờ sao con khoẻ không? Thầy mấy ngày ni chưa ăn chi cả. Lính tôi kiếm cơm trắng và 1 dĩa gà luộc về mời thầy xơi. Tụi nó c̣n kiếm được 1 b́nh trà nóng mời thầỵ Sau 1 hồi thầy tỉnh táo và cho biết: - Cô và sắp nhỏ vào Đà Nẵng, thằng con lớn bị chết rồi, thầy không muốn về nhà nữa. Rồi thầy khóc, giọt nước mắt lăn dài trên đôi má nhăn nheo. - Thôi thầy ở đây với con cho yên. tôi nói Lính của tôi
thay nhau hầu hạ thầy ân cần, đến ngày thứ tư thầy đ̣i đi, tôi thu
xếp để thầy vô Đà Nẵng. Từ đó, tôi mất tin tức của thầỵ Cầu mong
thầy được bằng an. |