Đường Tơ Kẽ Tóc

MX Văn Tấn Thạch

Thoát chết v́ một quả đạn105 gài sẵn

Vào năm 1968, khi Tiểu đoàn 3 Thủy Quân Lục Chiến hành quân vùng U Minh, tôi đang là Trung đội trưởng Trung đội 2, Tiểu đoàn 3 dưới quyền Trung úy Nư mà chúng tôi thường gọi là Trâu Nước. Một buổi sáng tôi được lệnh dẫn Trung đội mở đường đi đầu. Cơm nước vừa xong, tôi cho con cái từ từ tiến bước, xuyên qua các bờ mương, ruộng rẫy. Anh em binh sĩ vừa đi vừa lục soát dọc theo một con kinh nhỏ. Trước mặt chúng tôi là một khu đất bằng phẳng khá rộng, có vài căn nhà lá bỏ hoang với những giàn bầu giàn bí đong đưa những quả xanh mướt tràn đầy nhựa sống. Tôi dặn ḍ con cái cẩn thận, coi chừng ḿn bẫy, đặc biệt là du kích bắn sẻ. Tiểu đội đi đầu lục soát an toàn, cả Trung đội trải rộng quanh khu đất trống, tôi muốn được dừng lại nghỉ ngơi đôi chút v́ mặt trời cũng đă gần đứng bóng. Đại đội trưởng Nư ra lệnh tôi cho con cái dừng lại ăn trưa thật là đúng lúc. Trung đội chúng tôi quay quần dưới gốc một giàn bầu, thức ăn sắp được mang ra, tôi nghĩ bụng hôm nay hên v́ gặp được một chỗ nghỉ trưa lư tưởng. Trong lúc thầy tṛ đang loay hoay tôi thấy một toán người ở phía sau ùn ùn kéo đến. Nh́n kỹ lại là Đại đội trưởng Nư và đám tùy tùng của ông chừng 3O người. Thấy thầy tṛ tôi đóng ở chỗ tốt quá, ông bảo chúng tôi nhường lại, tôi kêu đệ tử thu xếp thức ăn vừa được bày ra để di chuyển đi chỗ khác mà ḷng hậm hực. Chúng tôi rời vị trí và đi được khoảng 1OO mét th́ dừng lại tiếp tục ăn trưa. Toán của Đại đội trưởng Nư đă thay vào vị trí mà chúng tôi vừa rời. Bỗng tôi nghe một tiếng nổ long trời, xác người tung lên, khói bay mù mịt, tiếng rên la thảm thiết. Hơn 3O người nằm la liệt, máu me lai láng, có một người lính chết không toàn thây v́ anh đă ngồi đúng vào chỗ có gài đạn mà tôi đă ngồi trước đó vài phút. Thật là tội nghiệp cho anh ta, định mệnh đă khiến anh chết thay cho tôi, nếu không có việc ông Đại đội trưởng bảo đi chỗ khác th́ tôi không thể nào thoát được tay tử thần. Mặc dầu ngồi cách xa trên 1OO mét tôi cũng vẫn bị một mảnh to cở ngón tay cái ghim vào bụng và cho đến giờ này nó vẫn c̣n đóng đô ở trong người tôi.

Thoát hiểm lần thứ hai

Khi đơn vị hành quân quanh quận Đầm Dơi, sau một ngày lội śnh băng đồng mọi người đều mệt lă. Chiều đến, khi dừng lại đóng quân, tôi đi ṿng ṿng t́m chỗ nghỉ ngơi. Hên quá tôi thấy được 2 gốc cây vừa đủ để treo vơng. Trong lúc đệ tử đang lo cơm nước th́ tôi cởi giày vớ leo lên vơng nằm đong đưa. Được một lát, tôi thấy không an tâm bèn ngồi dậy đi quanh tuyến đóng quân để xem lại t́nh h́nh. Trở lại vơng, trong lúc lom khom cỡi giày tôi thấy có một sợi dây cước nối liền 2 cây lại với nhau. Tôi chăm chú xem xét, th́ ra địch cài một quả bom to bằng trái đạn 1O5 ly trên cành cây. Tôi rón rén bước khỏi khu cài vơng và đi gọi nhân viên tháo gỡ đạn dược để họ đem quả bom đó đi. Điều đáng nói ở đây là tôi đă đi qua đi lại rất nhiều lần ở chỗ này trước khi thấy sợi dây cước mà tôi vẫn tránh được cái bẫy một cách lạ lùng. Phải chăng có ai đó đă giúp đỡ tôi khỏi bị tan xác ở Đầm Dơi ?

Thoát chết ở Hạ Lào

Vào giai đoạn cuối của cuộc hành quân Lam Sơn 719, hầu hết các đơn vị đều phải rút về Khe Sanh một cách vội vă. Địch đuổi theo bén gót, chúng tôi phải đi ban đêm mới đến được một đỉnh núi cao của dăy Koroc đối diện với đèo Lao Bảo. Ngày hôm sau chúng tôi được trực thăng đón về Khe Sanh, băi đáp nhỏ bằng 1/5 sân đá banh. Trực thăng bay ṿng ṿng rồi đáp xuống chừng vài phút là phải bay lên liền v́ sợ địch pháo kích. ở vị trí này địch pháo rất chính xác, mỗi lần trực thăng sà xuống chỉ vớt được khoảng 5 đến 7 người, có khi 1 hay 2 người. Trung đội tôi nằm sát bờ đá, khi phi cơ vừa hạ th́ 1 toán lính chạy ào lên. Đến lượt tôi và 4 người khác vừa chạy tới băi đáp, chưa kịp nhảy lên th́ phi cơ đă vội vàng cất cánh. Có lẽ phi công đă nghe tiếng đề-pa của súng cối, chúng tôi lưỡng lự chốc lát rồi vội vàng trở về chỗ trú ẩn. Lập tức 2 quả đạn cối rớt ngay chỗ chúng tôi vừa rời trong đường tơ kẻ tóc. Quả t́nh nếu chậm vài giây nữa, anh em chúng tôi đă vĩnh viễn ở lại Hạ Lào rồi.

Những Phép Nhiệm Mầu Nào ?

Thật là may mắn cho những ai đă từng là lính Thủy Quân Lục Chiến của Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa và c̣n sống sót cho đến ngày hôm nay, may mắn hơn nữa là những người thân thể c̣n nguyên vẹn. Những mẫu chuyện tôi ghi lại sau đây để cho bạn bè, cho độc giả, cho con cháu đời sau, thấy được những “cửa tử” mà người lính mũ xanh đă phải trải qua trong cuộc đời binh nghiệp của họ. Tôi vẫn thường tự an ủi ḿnh là người may mắn trong số những người đă may mắn c̣n sống sót. Đa số anh em Thủy Quân Lục Chiến chúng tôi không ai là không có một lần thoát chết trong đường tơ kẻ tóc.

Tối ngày 30 tháng 3 năm 1972

Ngày 3O tháng 3 năm 1972, Việt cộng tấn công thẳng vào vỹ tuyến 17. Tiểu đoàn 3 Thủy Quân Lục Chiến đang dưỡng quân ở căn cứ Mỹ Chánh đă phải di chuyển ban đêm ra Ái Tử, đến Bộ Tư lệnh tiền phương của Sư đoàn 3 Bộ binh. Mười hai giờ đêm, trời tối không thấy ǵ cả, địch pháo kích tứ bề, cả ngàn quả đạn rơi vào căn cứ. Tôi dẫn Trung đội t́m một cái hố to để tránh pháo, đây là nơi để quân xa, tôi cho anh em căn lều tạm và ngủ ngay trên miệng hố. Đạn pháo vẫn tiếp tục nổ vang rền, lính th́ anh nào anh nấy đều mệt, phần th́ buồn ngủ nên địch pháo cũng thây kệ, ta cứ ngủ có ǵ nhảy đại xuống hố là xong. Đang mơ màng trong giấc ngủ chập chờn th́ một tiếng nổ long trời lở đất xé rách tấm poncho tôi đang nằm. Anh đầu bếp và tôi nằm hai bên anh lính truyền tin tên Thành. Mảnh đạn bay thế nào mà anh Thành lại bị găy chân trái, máu me lai láng. Tôi sờ người ḿnh cũng thấy đầy máu nên ngỡ ḿnh bị thương, nhưng cuối cùng chỉ có một ḿnh anh Thành gặp nạn thôi, anh đầu bếp và tôi đều b́nh an vô sự.

Kề cận cái chết

Khi Việt cộng lăm le tràn qua sông Đông Hà, chúng đă bị Tiểu đoàn 3 Thủy Quân Lục Chiến chận lại ngay hướng Bắc bờ sông. Tiểu đoàn bố trí dọc theo bờ sông hướng Nam, Trung đội tôi bảo vệ mặt sau của Tiểu đoàn. Khoảng 3 giờ chiều, Tiểu đoàn trưởng Lê Bá B́nh ra lệnh cho tôi dẫn Trung đội đến án ngữ ở ngôi làng hướng Đông Bắc thị xă. ở bờ sông phía Bắc, Thiết giáp địch đang lăm le tràn qua sông, ngay trên cầu Đông Hà một chiếc T.54 đă bị quân ta bắn cháy. Cầu đă bị giật sập, Việt cộng chỉ c̣n chờ cơ hội khác nên chúng pháo kích lu bù vào vị trí của ta. Sau khi bố trí binh sĩ xong, tôi đi ṿng quan sát t́nh thế. Địch ở bên kia sông ẩn hiện đó đây, tôi yêu cầu pháo binh, những tràng 1O5 ly của ta rót rất chính xác vào vị trí địch đă làm tăng thêm tinh thần anh em binh sĩ. Th́nh ĺnh một quả pháo rớt ngay giữa vị trí đóng quân của tôi, mọi người nhốn nháo, tôi th́ t́m chỗ ẩn nấp tạm. Một quả nữa, rồi hai, ba...và lên đến hàng trăm quả. Những cột khói bốc cháy, những căn nhà tung lên cao, tôi la lớn để gọi anh em binh sĩ chạy. Tôi không hiểu đạn từ đâu bắn tới, chắc chắn không phải là pháo địch rồi. Hớt hăi chạy ra khỏi làng, tôi cố gắng liên lạc với Tiểu đoàn mà không được. Cả Trung đội tràn ra cánh đồng trống ở phía sau, pháo binh tiếp tục rót vào làng càng lúc càng nhiều. Chạy ra khỏi b́a làng, nh́n lại thấy con cái kẻ bị thương, người rách quần áo, đứa cháy ba lô... mà xót xa. Tôi lấy lại b́nh tỉnh, kiểm điểm binh sĩ, may mắn thay chỉ có vài người bị thương xoàng. Ngôi làng đă trở thành b́nh địa, căn nhà tôi vừa ẩn nấp cách đây vài phút nay chỉ c̣n đám tro tàn. Điều tôi muốn nói ở đây là trong lúc tinh thần không kịp chuẩn bị để đối phó với một loại pháo kích nhầm của gà nhà như vậy, nhờ vào sự rút quân vô trật tự, không lệnh lạc trên đă cứu được biết bao sinh mạng của anh em, trong đó có cả cá nhân tôi.

Lần thoát chết v́ đạn pháo kích không nổ

Sau một thời gian chận địch ở thị xă Đông Hà, Tiểu đoàn được lệnh rút về phía sau để binh sĩ có cơ hội nghỉ ngơi. Một buổi sáng nọ, Cộng quân pháo kích như thường lệ, đạn nổ đó đây, nhưng lần này chúng không nhắm vào vị trí chúng tôi nên anh em cứ cà phê cà pháo nhâm nhi. Tôi đang cùng anh lính chuyện tṛ tương đắc bỗng nhiên có một quả 82 ly rớt ngay trước mặt không đầy một thước. Phản ứng tự nhiên là chúng tôi nằm rạp xuống mặt đất chờ đạn nổ và cũng để chờ chết v́ quá gần và đă quá trễ để chạy. Giây phút trôi qua chậm chạp kỳ lạ, và sao đạn vẫn không nổ. Trong lúc ấy th́ anh lính lại ôm chân la đau quá, tôi choàng ngồi dậy, quả đạn súng cối vẫn c̣n nằm ĺ ở đó. Th́ ra viên đạn bị tịt ng̣i, trong lúc chạm đất nó đụng phải một viên sỏi và viên sỏi đă bị hất tung lên làm cho anh lính bị thương nhẹ, trầy sướt sơ sơ thôi. Số chúng tôi chưa tới lúc chết !

Thoát chết v́ sự ngẫu nhiên

Vài tuần sau, địch pháo kích dữ dội vào một buổi trưa, v́ đă chuẩn bị kỹ càng hầm hố cá nhân tương đối an toàn nên đạn cỡ 61 hay 82 ly không làm chúng tôi lo lắng. Nh́n qua lỗ châu mai tôi thấy những cụm khói răi rác đó đây cùng những tiếng nổ xa gần... Lần này địch pháo tương đối chính xác, tôi chăm chú theo dơi mà quên đi những nguy hiểm đang chờ sẵn bên ḿnh. Thời gian trôi qua cũng hơi lâu mà địch vẫn tiếp tục pháo kích, tôi thấy mắt ḿnh hơi mỏi nên đưa tay dụi và ngồi xuống dự định nghỉ ngơi một chút rồi theo dơi tiếp. Tôi vừa rời lỗ châu mai th́ một anh lính khác chồm tới thay thế, bỗng anh kêu thất thanh lên và ngă ra trút hơi thở cuối cùng. Một mảnh đạn pháo 82 ly ghim thẳng vào đầu, anh không kịp trăn trối lại cho ai lời nào. Tôi sững sờ ôm xác anh như một kẻ mất hồn. Người chiến hữu vô phước của tôi ơi, anh đă thay tôi để trả nợ núi sông, tôi vô cùng đau xót khi nghĩ tới gia đ́nh anh lúc nhận được hung tin này.