AK kẹt đạn

MX Văn Tấn Thạch

Trong thời gian tham dự trận Quảng Trị, Đại đội 3 đến đóng ở một ngôi làng phía Bắc Cổ thành. Làng được bao bọc bỡi những lũy tre, cách làng chừng 5O mét nhấp nhô những g̣ mả. Xa hơn khoảng 2OO mét là vị trí đóng quân của Cộng sản. Chính ở cái địa thế nguy hiểm này, nhiều đơn vị bạn đă bị tổn thất mỗi khi bị địch tấn công. Trung đội tôi răi quân ở mặt chính, đối diện với địch. Bên hướng Tây kế tôi là Trung đội của Trung úy Bông. Chúng tôi ở đây được hai đêm vô sự, qua đêm thứ ba khoảng 3 giờ sáng địch bắt đầu pháo kích. Những quả trọng pháo với đầu đạn nổ chậm đă làm sụp đổ nhiều hầm hố cá nhân. Sau đợt pháo, Việt cộng dùng B.4O, B.41 bắn như mưa vào pḥng tuyến của quân ta, biết là địch sắp tấn công chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng để đối phó. Trong khi đó bọn chúng dùng cảm tử quân để t́m cách mở đường cho cuộc tấn công. Tôi cho anh em đứng dọc theo giao thông hào, không xử dụng súng cá nhân nếu không cần thiết. Địch bắt đầu ném lựu đạn vào pḥng tuyến, những tiếng nổ chát chúa vang rền cho chúng tôi biết là đă đến giờ quyết định. Trong bóng đêm, tôi nghe ngóng nơi nào có động tĩnh hay khả nghi là tôi ném lựu đạn vào đó ngay. Những trái B.4O, B.41 làm bốc cháy một số lều cũng như hàng rào tre soi cho tôi bắn gục tại chỗ những tên cảm tử đi đầu nên chúng không thể tiến hành cuộc xung phong được.

Pháo binh của ta làm việc không ngừng và chính xác vô cùng, đôi lúc tôi điều chỉnh chỉ cách 5O mét, chính v́ vậy mà đoàn Cộng quân ở phía sau chờ tấn công đă bị nhiều tổn thất. Gần 5 giờ sáng, tôi đă xữ dụng gần hết một thùng lựu đạn với cây súng M.79 trang bị đạn chày thủ sẵn trong tay, tôi biết đă đến lúc tử chiến. Quả thật bên cánh trái tôi, tiếng địch xung phong vang dội, Trung đội của Bông bỏ chạy hết về phía sau mà tôi nào có hay. ở bên mặt, lính của tôi cũng bỏ hầm hố đi gần hết mà tôi nào có biết. Bốn năm thầy tṛ tôi vẫn ung dung với sự tin tưởng tuyệt đối thể nào bọn chúng cũng phải rút lui và những tên nằm chết trên kia cũng sẽ bị bỏ lại... Tiếng chân người chạy nhốn nháo chen lẫn với tiếng súng nổ, tôi vừa quay lại không đầy 3 thước th́ thấy có một người lính chạy về hướng tôi.

- Cái ǵ đó ?

Tôi la chỉ vừa đủ cho anh ta nghe, nhưng anh không trả lời mà đưa súng lên nhắm vào tôi mà nhả đạn. Trong giây phút thập tử nhất sanh đó, tôi nhận ra người này không phải là bạn th́ đă quá trễ. Tôi la lớn

- Việt cộng, Việt cộng.

Và mấy thầy tṛ tôi đồng loạt nhảy lên khỏi giao thông hào, lăn mấy ṿng rồi chạy về hướng sau. Tiếng bê-ta nổ dội ngược từ trong hầm chỉ huy của tôi, tiếp theo là những vệt sáng dài với tiếng chát chúa nổ theo hướng tôi chạy. Kỳ lạ tôi đang đợi loạt đạn AK bắn ra, v́ tôi thấy tên Việt cộng đă đưa súng lên và nhắm vào tôi kia mà. Nhưng nghi vấn kia liền tan biến khi tôi thấy từng nhóm 7-8 người ngồi chụm lại xầm x́ to nhỏ như đang bàn thảo kế hoạch, và có cả lính của Trung đội tôi nữa. Tôi la lớn:

- Sao ngồi đây?.

Có người nói vọng lại:

- Ngồi chờ tụi nó bắt sống !.

Tôi nổi máu anh hùng la hét inh ỏi:

- Lên, lên, Đ.M theo tao lên chiếm lại tuyến nhanh lên, nếu không chết hết cả đám.

Tôi, miệng nói chân đá đít mấy anh lính của ḿnh. Dẫn đầu toán quân gồm những người thiện chiến, tôi cho binh sĩ chiếm lại từng vị trí, lựu đạn được chúng tôi xử dụng tối đa. Việt cộng vừa mới chiếm tuyến, chưa kịp chuẩn bị ǵ đă bị chúng tôi tấn công trở lại. Chúng hốt hoảng bỏ hầm chạy thoát ra phía ngoài hàng rào tre, thừa thắng xông lên chỉ trong một thời gian ngắn quân ta đă lấy lại toàn bộ vị trí của Trung đội tôi. Khi đến hầm chỉ huy của tôi, ngoài những tên Việt cộng đă bị bắn gục ngay từ đầu c̣n có 2 tên bị thương đang nằm rên rĩ, một tên khác vội vàng bỏ chạy...

Hiển nhiên là hắn không thể nào tốt số bằng tôi được nên đành theo Bác. Trước khi gặp được người suốt đời ám ảnh hắn c̣n la lớn:

- Đả đảo, đả đảo;  rồi im bặt.

Tôi không biết hắn định đả đảo ai, đế quốc Mỹ, Quốc gia hay Hồ Chí Minh ? Trời vừa sáng, tôi ra lệnh cho anh em dừng lại để chỉnh đốn lại hàng ngũ đồng thời trang bị thêm đạn dược. ở bên trái, cách mấy căn hầm, bọn Việt cộng vẫn c̣n cố thủ ở đó. Chiến xa M.48 được gởi đến và măi tới 3 giờ chiều bọn chúng mới chịu hy sinh đồng chí cuối cùng. Trong suốt thời gian đánh nhau, Trung đội tôi có một đồng đội hy sinh và 2 người khác bị thương, trong khi đó xác Cộng quân nằm răi rác đó đây... tên Việt cộng bị hạ sát sau cùng chính là tên đă dùng AK nhắm bắn vào tôi trong khoảng cách không đầy 3 mét. Hắn đă không bắn được tôi là v́ súng kẹt đạn chứ không phải nhân đạo. Lúc chúng tôi đi thâu lượm vũ khí, tôi cầm khẩu AK của hắn lên xem thử, tôi không tài nào kéo cơ bẩm ra sau được. Th́ ra điều khác thường này đă cứu sống tôi, không dùng được súng nữa hắn quay ra dùng lựu đạn. Tôi lại được một cái hên nữa là lựu đạn nội hóa Bê-ta không có sức công phá mạnh nên chúng tôi thoát thân một cách dễ dàng. Hắn đi về hầm chỉ huy và nghe thấy tiếng máy truyền tin mà anh liên lạc vô tuyến không mang theo được th́ ngỡ là c̣n người trong đó nên ném thêm vài trái Bê-ta nữa. Rồi hắn trông thấy những trái khói màu tôi để trên miệng hố hắn cũng tháo chốt ném tiếp cho chắc ăn. Nào ngờ khi trái khói tung vào hầm không có lối thoát hơi nên dội ngược khói trở lại làm cho hắn cay mắt đành phản nằm đó chờ khói tan. Chính cái giây phút ngắn ngủi này đă cho tôi có cơ hội chuyển bại thành thắng. Sau này, mỗi lần nhớ lại trận đánh này, tôi thường nói với bạn bè rằng “Hay cũng không bằng hên”. Và quả thật tôi đă hên hơn tên Việt cộng kia nhiều lắm!

Người Phóng viên hăng hái

Trong thời gian đóng quân gần Cổ thành Quảng Trị để chờ tái chiếm, một hôm Đại đội trưởng cho hay, có một ông phóng viên chiến trường Mỹ muốn nhờ tôi hướng dẫn để anh ta chụp h́nh và săn tin. Tôi niềm nở đón anh và đưa đi ṿng quanh chỉ những vị trí của ta cũng như địch. Sau khi chụp được những tấm h́nh ăn ư, anh dơ tay ra dấu hài ḷng và cho biết sẽ có bài viết với những h́nh ảnh độc đáo trên báo, có cả h́nh tôi nữa ... Nh́n đồng hồ đă hơn 3 giờ chiều, tôi muốn anh ta trở về phía sau cho đỡ nguy hiểm, anh lưỡng lự vài giây và nói “Two more”, tôi lại chỉ cho anh cảnh tên Việt cộng khác đang ngồi gác trên Cổ thành. Đưa ống nhắm lên, với vẽ khoái chí anh vẫy tôi tới gần để xem, tôi nghiêng người lại, đầu chúng tôi cách nhau chừng 2 tấc. Tôi chợt cảm thấy nóng xém ở tai, rồi một tiếng cốc và một tiếng nổ long trời, sự việc xảy ra nhanh đến nổi tôi không kịp có lấy một phản ứng nào cả. Quả M.79 nổ sau lưng không đầy 2 mét, đất cát văng tung tóe mà tôi và anh phóng viên đều không hề hấn ǵ. Chỉ có điều buồn cười là sau khi biết ḿnh thoát chết, anh ngă lăn ra nằm bất động độ 5 phút. Tỉnh người lại mặt mày anh ta không c̣n một tí máu, nói không ra lời chỉ đưa tay vội vàng từ giă. Tôi cho người đưa anh về phía sau và tự hỏi không biết trên bước đường c̣n lại anh có dám tiếp tục hành nghề phóng viên chiến trường nữa không ?

Bị bom ném lầm

Vào một buổi trưa nóng bức, tôi chỉ mặc chiếc quần xà lỏn ngồi nhâm nhi tách cà phê mà ḷng nhớ nhà da diết, nhất là nhớ người vợ đang có bầu sắp sinh. Đă hơn nửa năm hành quân, không biết bao giờ mới được trở về Sài G̣n thăm vợ con. Mấy người lính cũng chui vô hầm tránh nắng và ngủ trưa cả rồi, tôi hướng mắt về Cổ thành theo dơi phi cơ A.37 dội bom. Những trái bom xăng được lần lượt thả xuống, có trái bị gió thổi bay là đà rớt ngoài mục tiêu. Tôi lẩm nhẩm một ḿnh: “ĐM, thả bom kiểu này th́ thả làm cái quái ǵ”, rồi đưa mắt theo dơi tiếp. Chiếc A.37 đang ṿng lại, nó nhào xuống và tôi thấy một quả bom xăng tách rời khỏi phi cơ, từ từ bay về hướng ḿnh. Tôi lấy tay dụi mắt xem ḿnh có bị quáng gà không, nhưng quả thật nó đang bay tới, thời gian qua nhanh bom rớt càng lẹ. Tôi không biết làm ǵ hơn là chờ và mong quả bom sẽ không rơi trúng ḿnh. Một tiếng nổ ầm, theo sau là lửa, lửa bốc vào những tấm poncho che nắng bốc cháy xèo xèo. Phản ứng cầu may, tôi đứng dậy cầm chiếc áo quay tṛn quanh người, vừa quay vừa chạy, chiếc áo cũng bắt đầu bốc cháy. Tôi cứ thế mà chạy cho đến khi chiếc áo cháy gần hết, tôi ném áo chạy tiếp. Khi dừng lại, tôi rất mừng khi thấy ḿnh không bị một vết phỏng nào cả. Có người sung sướng v́ được thăng quan tiến chức, có người sung sướng v́ hạnh phúc giàu sang, c̣n lính Thủy Quân Lục Chiến như chúng tôi đây th́ sung sướng v́ đă không chết kỳ này. Thôi, đây là cái nghiệp của người lính chiến.