| 
			 Những cái chốt 
			cần nhổ trong đời lính.. 
			 
			Cuối Năm 1972, đơn vị tôi nằm ở Chợ 
			Săi, ba trung đội đóng dọc theo tuyến đường lên Quận lỵ Triệu Phong. 
			Khu này đất ruộng chung quanh có những ao mương và những con suối 
			cạn. 
			 
			Phiá giưă mà chênh chếch bên tay phải cuả hai trung đội chúng tôi 
			đóng, c̣n lại một cái chốt cuả địch nằm im như cái mả hoang um um 
			cao hơn mặt đất, chúng đóng chốt để ŕnh ṃ bắn tiả chúng tôi. Đời 
			lính tổng trừ bị, chúng tôi chưa biết sợ ǵ địch mỗi khi tấn công 
			vào bất cứ mục tiêu nào, dù trên núi, dưới biển, x́nh lầy, mương 
			rẫy, rừng chồi vv, cho dù biết chắc sự chết rất dễ đến. Nhưng cái 
			gây nhức nhối và khó chiụ cho chúng tôi là ở ba cái vụ bắn tiả và 
			chốt địch, nó như khi đang ăn th́ bị hóc, nuốt không trôi, khạc 
			không ra! V́ đang ào ào tấn công th́ bị khựng lại, trong khi địch 
			chận ta chỉ là một cái chốt nhỏ. Đương nhiên, dù thế nào chúng tôi 
			cũng phải nhổ đi những cái chốt khó chịu đó. Ở vài tuần như vậy th́ 
			có lệnh cho chúng tôi nhổ cái chốt bên cạnh ḿnh đi cho sạch. 
			 
			Chốt không lớn, nhưng nó thủ kỹ, với loại hầm chữ A kiên cố, nhất là 
			khu này chúng đă đóng lâu ngày, từ trước khi quân ta tái chiếm, nên 
			chúng càng gia cố rất kỹ. Lại được yểm trợ cuả các đơn vị cuả địch 
			bảo vệ hùng hậu. Hơi thấy ḿnh rục rịch là 12 ly 7 cuả nó bắn xối xả 
			kèm theo cối và cả pháo binh cũng tham gia gửi đạn đến can thiệp. 
			 
			Trung đội Ba chúng tôi cử một tiểu đội đi diệt chốt, thành phần c̣n 
			lại cuả trung đội cũng chuẩn bị sẵn sàng tham chiến. Trung sĩ Thành 
			dẫn tiểu đội rời tuyến men theo con suối cạn tiếp cận mục tiêu, anh 
			cho tiểu đội dàn hàng ngang ḅ lên để tránh địch quan sát từ xa, bọc 
			mục tiêu dùng lựu đạn t́m cưả hầm tung xuống. Các vị đă xem film 
			chiến tranh chưa? Xem những film mà đạo diễn giỏi tạo pha cho ta 
			những cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở, chắc cũng chưa đạt được đến 
			như cảnh chúng tôi đang xem! V́ ở đây, chúng tôi đang chứng kiến 
			đồng đội ḿnh chiến đấu thực sự. Những con Cọp biển oai hùng kia 
			không được vẫy vùng hết khả năng ḿnh có thể trên sóng nước, mà đang 
			trườn ép ḿnh trên cánh đồng khô cạn với băi đầy ḿn! Và sơ sẩy là 
			chết, mà chết thật chứ không phải nghỉ thở tạm như trong film! 
			 
			Trong hầm, những người c̣n lại chúng tôi cũng sẵn sàng, súng đạn gọn 
			gàng để có lệnh là vọt lên tiếp ứng ngay, tay cầm súng theo dơi mà 
			thần kinh căng ra theo từng bước chân đồng đội. Chẳng riêng ǵ chúng 
			tôi, mặc dù là không nh́n thấy, nhưng chắc chắn là những vị chỉ huy 
			trực tiếp cuả cánh phó và Đại Úy Vàng Huy Liễu Đại đội trưởng ĐĐ 3 
			cũng đang quan tâm dán mắt vào ống nḥm để theo dơi mấy đưá con, v́ 
			tôi vẫn nghe những lời đối đáp cuả ông và C/U Phát chỉ huy trung đội 
			báo cáo không ngừng. Chỉ huy chúng tôi th́ dù có đánh lớn hay nhỏ 
			cũng không thể bỏ mặc chúng tôi được. 
			 
			Trở lại với toán nhổ chốt địch, khi mọi người tiến sát mục tiêu, 
			Trung sĩ Thành phân công mọi người xong tất cả dùng lựu đạn thanh 
			toán chốt. Bị tấn công bất ngờ địch cũng liều chết , dơ súng lên bắn 
			đại được một tràng AK rồi im, cối và 12 ly 7 cuả địch từ xa bắn tới 
			và rủi thay tràng AK cuả địch lại trúng lưng Trung sĩ Thành! Một 
			chiến sĩ ḅ gần Thành tung tiếp lựu đạn xuống hầm địch rồi vội vác 
			Thành chạy về lại tuyến sau băng bó và tản thương. Chúng tôi chỉ chờ 
			lệnh là nhào ra khỏi tuyến vượt lên ngay. 
			 
			Địch lúc này mới biết ta tấn công, chúng lại pháo và bắn từng tràng 
			12 ly 7 liên tiếp. Bụi đất bị cầy lên và tung cả khói lẫn bụi chung 
			quanh toán quân. Để tránh thiệt hại, lệnh từ đại đội cho rút toàn bộ 
			tiểu đội trở về lại tuyến xuất phát, coi như chúng tôi hoàn thành 
			nhiệm vụ, kể từ đó cái chốt bên cạnh chúng tôi cũng thấy im hơn. 
			 
			Trong chiến đấu, chúng ta cũng hay gặp những cái chốt không phải cuả 
			địch, mà nó nằm ngay trong ḷng người! Trở lại điạ điểm mà đơn vị 
			tôi đóng quân đă kể ở trên, rải rác có mấy cái nền nhà, mỗi trung 
			đội một cái. V́ nhà nằm ở khu ruộng nên nền nhà cao lắm, cỡ hơn một 
			thước. Có bốn mặt th́ bố trí các tiểu đội chung quanh, gạch ngói và 
			cây cối được trưng dụng làm hầm hố, trước khi chúng tôi vào đây, 
			cũng đă có các đơn vị bạn làm hầm và nằm ở đây rồi, chỉ có vài cái 
			hầm gọi là tạm an toàn cho chiến đấu b́nh thường, chứ đạn pháo địch 
			nó nổ th́ coi như cũng không có hầm. 
			 
			Dân Cọp Biển chẳng cần tả chắc ai cũng đều biết sức công phá cuả đạn 
			pháo 130 ly cuả địch, nó đào sâu và công phá cũng mănh liệt lắm, ai 
			cũng biết vậy, v́ chúng tôi nằm đây chịu pháo địch như vậy hằng ngày 
			mà. Nhưng cái hầm cuả ta chỉ có một vài cục gạch tường xếp cho kín 
			và bên trên sơ sài cái poncho, thưa thớt lớp bao cát mỏng trong khi 
			đạn thù xuyên phá hằng thước đất. Thế bộ lính nhà ta không sợ chết 
			sao kià? Thưa có chứ. Mỗi khi nằm ép ḿnh nghe pháo nó nổ, cả toán 
			th́ thầm bên tai nhau: sau cơn pháo này chúng ḿnh ra sức làm cái 
			hầm cho chắc chắn lại nha? Chứ nằm nghe nó pháo thấy lạnh cẳng quá! 
			Cả toán đều quyết tâm như vậy. 
			 
			Nhưng sau những đợt pháo qua đi, chúng tôi đưa ánh mắt vui nh́n 
			nhau, v́ mọi người vưà an toàn thoát qua một sự chết có thật đe doạ. 
			Ai đó nhắc lại cái vụ sưả hầm, một vài người sốt sắng hưởng ứng 
			ngay. Đang tính bắt tay vào làm th́ chỉ một, vâng một ai đó bàn rùn: 
			“ôi, hơi đâu mà tụi bay lo, trời gọi ai lấy dạ, chứ trốn trời sao 
			khỏi nắng.” Cái chốt từ ḷng người trỗi dậy, đẩy cái lười lên ngôi 
			và chờ đến trận pháo kế tiếp lại nằm mà run và lại bàn kế hoạch sưả 
			hầm. 
			 
			Cũng may là số chúng tôi c̣n cao và kể là pháo binh Việt Cộng nó bắn 
			cũng dở. Các điểm đóng quân cuả ta cứ giữ nguyên như vậy ngày này 
			qua tháng khác, hết đại đội này chuyển qua cho đại đội kia, tiểu 
			đoàn này bàn giao lại cho tiểu đoàn khác mà những cái hầm mong manh 
			ấy vẫn c̣n. Không biết các đơn vị bạn có ai bị sao không, chứ riêng 
			tôi đang ngồi trong hầm đấy chứ, thế mà có trái 62 ly nó bắn, nổ bên 
			ngoài gần thôi mà tôi ăn miểng từ đầu đến chân. Nhờ vậy tôi mới c̣n 
			ngồi kể lại chuyện bị thương v́ những cái chốt trong ḷng người cản 
			không cho sưả hầm. 
			 
			Đại hội Liên hội Thuỷ quân Lục chiến Việt Nam Liên bang Úc châu Năm 
			2007. Chúng tôi được vinh dự đón 2 vị chỉ huy cao cấp cũ là Đại tá 
			Nguyễn Thành Trí và Trung tá Nguyễn Văn Phán sang tham dự. Đường đi 
			về rất xa, ngày xưa các vị bay như vậy thường xuyên, th́ có đáng kể 
			ǵ, nhưng nay, tuổi cả hai đều cao, thấy hai vị bỏ công bay qua 
			chung vui với anh em làm mọi người ai cũng cảm động. Nhân buổi văn 
			nghệ, Ca sĩ Anh Đào cuả Melbourne hát bài “Một ngày TQLC là một đời 
			TQLC.” Cô diễn tả và tŕnh bày rất xuất sắc khiến tác giả và cả liên 
			hội ai cũng cảm động. 
			 
			Sau khi hát xong, và biết Đại tá Nguyễn Thành Trí là tác giả bản 
			nhạc, cô đă cám ơn và mạo muội xin hỏi tác giả về trường hợp nào đă 
			tạo cảm hứng để Đại tá viết lên bản nhạc đầy ư nghiă này? Với giọng 
			nói nhỏ nhẹ Đại tá Tango đă nói tới một vài sự phân hoá trong nội bộ 
			binh chủng, khi đại tá qua đến Mỹ, và đại tá đă viết để kêu gọi các 
			chiến hữu cũ cuả ḿnh bỏ đi những cái chốt đang cản đường tiến tới 
			cuả mọi người. 
			 
			Trong kỳ họp mặt vưà qua, khi bàn đến chuyện gây quỹ giúp TPB. Ai 
			cũng đều đồng ư việc nên làm, nhưng có một chiến hữu phát biểu, khi 
			anh có dịp về quê hương, anh đă từng gặp nhiều TPB lê lết xin ăn, ai 
			cũng than là chưa từng nhận được sự giúp đỡ cuả bất cứ đơn vị nào. 
			Điều này có thể đúng, v́ TPB cuả ta cũng đâu phải chỉ có một hai 
			người. Con số đến hằng trăm ngàn, chưa nói đến những người không 
			trung thực, xin được th́ cứ xin, nên chiến hữu kia đă nói đúng. Tuy 
			nhiên lời nói cuả bạn lại chính là cái chốt cản những điều đang cần 
			bàn để làm điều thiết thực là có quỹ giúp bạn ḿnh. 
			 
			Vâng nói dễ hơn làm, thế nên, có nhiều người làm nhưng chẳng biết 
			nói sao, đỡ sao để giải thích cho rơ với những lời phê b́nh về những 
			việc ḿnh làm, đang làm, và sẽ làm. Nếu như những lời nói, lời phê 
			b́nh ấy đúng, mang nặng tính góp ư xây dựng th́ thật là phúc đức cho 
			mọi người, đàng này! Nó như những cái chốt mà khi xưa trên trận điạ 
			chúng ta thường gặp, tuy không lớn, nhưng nó cản trở con đường đi 
			tới cuả cả tập thể rất nhiều! 
			 
			Với cương vị nhỏ bé cuả một cựu binh, chẳng dám lên mặt lên mũi ǵ 
			với các đàn anh lớn trong đại đơn vị, chúng tôi chỉ xin phép đóng 
			góp chút ít cảm nghĩ cuả ḿnh, để xin những ai, nếu có những tư 
			tưỏng ǵ không vui cùng đơn vị, xin hăy v́ cái chung mà bỏ qua cái 
			tôi tầm thường, như nhổ đi những cái chốt nhỏ trong ḷng, mà cùng 
			đơn vị tiến bước. 
			 
			Melbourne 11/08. 
			 
			Binh Ngố.  |