|                                                          
									2006 
									                                                                                          
									                                   
									MX Quái Điểu TVM
									 
									
									
									     
									Sau những sinh hoạt thường kỳ hàng tháng. 
									Nhân dịp vui năm nay, Hội Thủy quân lục 
									chiến Victoria, được vinh dự phụ trách phần 
									vụ của ban chấp hành Liên hội TQLC Úc châu, 
									để tổ chức đại hội binh chủng liên bang 
									2007, đă hân hoan mở tiệc tất niên và chào 
									mừng năm mới. 
									
									Đây 
									cũng là một dịp vui trong các dịp vui trong 
									năm của hội, để anh em cựu binh có cơ hội 
									gặp mặt hàn huyên, tâm sự cùng nhau t́m về 
									kỷ niệm một thời, với các sinh hoạt văn nghệ 
									bỏ túi, anh đàn, rồi anh lại hát để níu chút 
									xuân xanh. Trong men bia nhè nhẹ, máu hào 
									hoa cố hữu trong huyết quản mấy anh cọp biển 
									trào dâng phơi phới, lại qua đọc bài nên cám 
									ơn vợ của niên trưởng Tô văn Cấp mới đăng 
									trên web. Đọc cũng cảm khái, nên cùng nhau 
									tự hỏi? Nịnh đầm tí chăng? Chúng ḿnh kéo 
									nhau đi nhà hàng, mời cả các bà xă và các 
									cháu cùng đi, cho vui cửa, vui nhà, vui làng, 
									vui xóm, một niềm vui trong đến mấy niềm vui 
									cùng một lúc. Hội c̣n cố nhấn mạnh, anh nào 
									cũng phải nhớ kéo cho bằng được tư lệnh của 
									ḿnh cùng đi à nha. Nghe cũng được. Vợ với 
									ḿnh cùng đi ăn tiệc, ăn xong th́ về như 
									thượng khách vậy, chẳng phải đụng tay v́ đă 
									có nhà hàng phục vụ. Vậy nên anh nào cũng 
									nghiêm chỉnh: Yes Sir! Yes Sir! Ngậu xị. 
									
									Sau 
									cái nghị quyết chắc mẩm c̣n hơn cái nghị 
									quyết ba sạo (ấy quên ba sáu) của VC. tưởng 
									rằng phen này lính cũ nhà ta sẽ về nhà gặp 
									vợ mà ca bài:  
									
									Em 
									ơi, hội quyết chơi sang. 
									
									Mời 
									em yêu, đến nhà hàng tất niên. 
									 
									
									Năm 
									qua, qua hết ưu phiền. 
									
									Anh 
									say, là bởi có tiên* bên ḿnh…*(em) 
									
									Hai 
									ngày sau, hơi bia nó biến, ban bí thư trung 
									ương hội qua thường vụ Bắc thông báo lại, 
									đổi kế hoạch, nhậu ở nhà với các lư do, mà 
									cái nào cũng hữu lư. Nhưng mà đúng, dân lính 
									nhà ta nhậu ở nhà mới đă, thứ Nhất: “xuồng 
									ch́m tại bến không mất đồ,” đi nhà hàng đă 
									quá, trên đường về mà gặp police, nó thổi 
									hơi bia th́ nó mượn lại cái bằng lái xe, cụt 
									cẳng! Không được hội đồng y khoa phân loại 
									3, mà đi lại không được nữa. Lại giữa bá mục 
									quan chiêm, ăn nói phải giữ mồm, giữ miệng. 
									Lính mà nói không được.. đù th́ thành lính 
									quưnh mất rồi! Nói không trơn miệng. Đại để 
									là như vậy. Nhưng điều quan trọng nhất là 
									các vị tư lịnh không ai hưởng ứng cái sự đi 
									nhà hàng như trong nghị quyết của trung ương 
									hội! Nên tư lịnh không phê chuẩn. 
									 
									
									Thôi 
									cũng được, lính nhà ta giờ ai cũng dễ dăi cả 
									nên cũng đành cơm nhà, quà vợ. Tưởng các vị 
									miễn cưỡng nên mất vui, nhưng không ngờ các 
									tư lịnh tổ chức khéo léo nên vui quá, tính 
									ỉm đi, để ḿnh anh em trong hội biết với 
									nhau mà thôi, nhưng đă là t́nh binh chủng, 
									vui buồn cùng chia sẻ, nên các vị trong hội 
									xui nhà báo lá cải này viết tường tŕnh lên 
									quư đại bàng, niên trưởng cùng toàn thể 
									chiến hữu mũ xanh trên toàn thế giới để cùng 
									chia vui. Vậy nên cũng xin phép được kể lại 
									rằng:  
									
									Sau 
									mấy ngày trời Melbourne nóng như có lửa, mà 
									 có  lửa thật (Victoria đang chịu hạn hán và 
									cháy rừng mà), mùi khói cháy rừng bao phủ 
									bầu trời và không gian, ra đường bụi khói 
									bay bay, sộc vào mắt cay cay, mà mũi lại 
									hăng nồng mùi khói, nhiệt độ có ngày lên đến 
									trên 40 độ C, nóng ơi là nóng! Tưởng kế 
									hoạch họp mặt tất niên tạm xếp lại, hẹn một 
									dịp khác, nhưng nhờ ở cái xứ sở may mắn này, 
									chúng tôi cũng được hưởng may mắn lây. Hôm 
									nay, đúng ngày họp mặt, trời lại trở nên 
									nắng đẹp, không khí dịu hẳn, c̣n mang chút 
									hơi lạnh se se nhẹ nhàng từ Nam cực thổi về, 
									mùi khó chịu của khói biến mất, khiến ḷng 
									người cũng cảm thấy nhẹ nhàng, thơ thới hân 
									hoan, nhất là anh em cọp biển Victoria, v́ 
									hôm nay có bữa họp mặt tất niên và mừng xuân 
									mới.  
									
									Tuy là 
									chiều Thứ Bảy, nhưng vào những ngày áp kỳ 
									nghỉ lễ, một số vị trong hội vẫn c̣n bận rộn 
									với công việc làm ăn, 5 giờ chiều cũng c̣n 
									mấy người xin lỗi chưa thể đến. Khách mời đă 
									tề tựu, tư gia thường vụ Bắc đă rộn ră tiếng 
									người. Trong pḥng, trên vách tường, Quân kỳ 
									binh chủng TQLC. trang trọng treo cao, trước 
									cờ cũng có b́nh hoa trang trí rất đẹp nổi 
									bật với hai cây nến h́nh cây thông phủ tuyết 
									trắng, do bàn tay điệu nghệ của gia đ́nh 
									Đoàn Minh Quái điểu trang trí. Hai dăy bàn 
									dài, trên phủ khăn trắng được bày thức ăn 
									với cách tŕnh bày cũng đủ biết tài nấu 
									nướng của chị Bắc, mực tẩm bột chiên ḍn, 
									heo quay, bánh hỏi, đĩa gỉa cầy bên đĩa bún 
									trắng phau, (ăn cho đỡ nhớ Tam Hà, Rừng cấm,) 
									gỏi tôm thịt màu sắc hỗn hợp bắt mắt, mà bắt 
									cả miệng, cá chẽm hấp gừng hành thơm lừng, 
									và cả món vịt nấu chao trên cái bếp ga nhỏ 
									sôi sùng sục, chưa kể xôi, bánh mà mặt bàn 
									không c̣n chỗ để đặt lên. 
									
									
									Dân mũ 
									xanh Victoria, bữa nay coi oách quá chừng, 
									đồng phục veston xanh đen đậm, cà vạt xanh 
									nhàn nhạt, phơn phớt với màu nón, trên đầu 
									với chiếc nón bê rê xanh có gắn phù hiệu 
									TQLC. trông cứ như sĩ quan cấp tướng (?) của 
									quân đội Hiệp chủng quốc Hoa kỳ ngày đại lễ, 
									kèm theo người bạn đường tíu tít nói cười 
									rôm rả, vui c̣n hơn tết. 
									
									Khách 
									mời có mấy vị, anh Danh, anh Ba Ngàn, Ba 
									Long, hai anh Hinh và Lực là những thân hữu 
									rất có t́nh cảm với anh em cọp biển. Và đặc 
									biệt, có một anh cọp biển từ trong nước mới 
									qua chơi thăm gia đ́nh cũng được mời đến 
									sinh hoạt chung. Sau lời chào hỏi, mọi người 
									cùng nhau nhập tiệc, để quư vị khách đỡ sốt 
									ruột, c̣n dân ḿnh th́ lai rai cùng chờ đợi 
									mấy người bạn đă hẹn sẽ đến, nhưng đến trễ 
									hơn v́ lư do công việc. 
									
									Cái 
									vui hôm nay được nhân đôi v́ có sự hiện diện 
									của các cựu cọp biển phu nhân, ai cũng vui 
									vẻ được dịp gặp mặt và biết nhau, cũng có 
									nhiều chị đă gặp và biết nhau từ trước, 
									nhưng Ó biển bắt phải tự giới thiệu từng 
									người trước mặt quan khách và đồng đội, vô 
									tri bất ngộ, không biết làm sao mà thân, mà 
									quen nhau cho được, nên sự giới thiệu là cần 
									thiết. Mở đầu c̣n ai khác hơn là thường vụ 
									nhà tôi, chủ nhà mà. Ó biển vui vui xin mời 
									ai là chị anh Bắc xin đứng lên coi. Ở với 
									nhau đến mấy chục năm rồi mà nghe bắt đứng 
									lên chào, chị nhà cũng c̣n cảm thấy bẽn lẽn 
									đến đỏ mặt, cứ như thời mới cưới, ấy thế mà 
									cái ông khỉ nhà này c̣n nham nhở đến ôm hun 
									một miếng nữa chứ, c̣n bày vẽ tặng hoa làm 
									chị thẹn quá chừng chừng đi, nhưng mà vui.
									 
									
									Đầu mà 
									xuôi, ắt đuôi sẽ lọt, thế là hết một ṿng 
									tṛn, từ cặp này qua đến cặp khác, cứ tự 
									giới thiệu về ḿnh cho mọi người hiện diện 
									cùng biết, chưa cần văn nghệ, chỉ qua màn 
									giời thiệu cũng đă cười đến vỡ nhà, thôi th́ 
									đủ kiểu giới thiệu: nhà tôi, chụt.. chị hai 
									tui, chụt.. bà cụ thân sinh ra các cháu, 
									chụt.. má thằng cu nhà này, chụt.. cứ sau 
									mỗi lần giới thiệu là một cái hun, cứ làm 
									như mấy chàng cọp biển nhà này thèm hun dữ. 
									Nhưng mà mấy khi có dịp nựng dợ công khai 
									nào, nựng vợ là yêu nước mà, như cái nhà ông 
									Tú Kếu khi xưa đă khuyên ông Kỳ nên nựng vợ, 
									thơ rằng: “ta về nựng vợ thử ngâm nga, hỡi 
									ơi chí lớn trong thiên hạ, rót lại không đầy 
									cái lá đa..” Nên hun vậy chứ hun nữa cũng 
									vẫn c̣n muốn hun.. mà chẳng phải bà xă ḿnh 
									nữa, ai cho cũng hu..n (bốp) (viết đến đây 
									tự nhiên tôi bị tát cái bốp, bà xă đứng sau 
									rút tay về tỉnh bơ phán, có con muỗi nó đậu 
									vào má ông, muỗi bay mất c̣n cái má hơi ran 
									rát.) Hun cũng cần thiết như ăn và thở. 
									Chẳng thế mà ông nhạc sĩ nào đó đă chẳng 
									ngại ngùng vi vút một đường hun: “Hạnh phúc, 
									đâu chỉ có cơm ăn và áo mặc, mà cuộc đời c̣n 
									có cả những nụ hôn..”  
									
									Sau đó, 
									mặc dù bia rượu đă được mở màn từ trước, giờ 
									lại tiếp tục cụng ly cho cuộc họp thêm vui. 
									Thường vụ cầm cây đàn lên đưa cho Hắc Long 
									so phím, chuyền qua, chuyền lại để tiếp tay 
									nhau đàn, những khúc quân hành vang vang đầy 
									hào khí, bản cờ bay nghe thấm đậm: “hồi sinh 
									rồi, này mẹ, này em qua đêm đen.. t́m thấy 
									ánh mặt trời. Vui lên, vui lên ta xây dựng 
									ngày mai, nhà vươn lên, người vui lên ta tin 
									yêu đời mới. Đón em về, ta đưa em về Gio 
									Linh, Cam Lộ, Đông Hà.. Vui câu hát Tự Do.” 
									Hát mà nước mắt rưng rưng uất nghẹn. 
									
									
									Qua 
									văn nghệ, Ó Biển chuẩn bị chút tṛ chơi vui 
									rút thăm lấy quà. Quà chỉ tượng trưng, nhưng 
									cái quư ở món quà là những liều thuốc bổ, đó 
									là quà cười. Mỗi chị làm ơn tḥ tay vô nhón 
									một ḥn chơi. Ai được số nào sẽ nhận phần 
									quà mang số ấy, vâng mời chị Bắc mở màn coi 
									nào? Đây phần chị, cái ǵ đây dài dài mà dèm 
									dẹp? Ô cây cào lưng, anh Bắc coi chừng lưng 
									nát mất với tiếng cười vang, chị Minh cái để 
									bàn chải đánh răng, Hắc Long phu nhân ba cái 
									kẹp, vv. Riêng Trâu Điên phu nhân nhận quà 
									mà mặt cứ thẹn đến đỏ cẫng lên, ui chu choa, 
									cái ǵ vừa tṛn, vừa cứng, vừa dài, mà đầu 
									lại c̣n có cái khấc nữa này trời. Cứ sợ Ó 
									Biển chơi khăm ḿnh sao, nên cứ ngại ngùng 
									không dám mở, nhưng không, hé hé ra coi, 
									trời đất th́ ra cái cây lăn bột làm bánh, hú 
									hồn. Ai trông cũng nh́n Trâu Điên mà cười 
									ngặt nghẽo, c̣n nghĩ tầm bậy nữa chứ! 
									
									
									Giờ 
									các chị đă quen và thân nhau hơn, mỗi người 
									lấy chiếc bê rê xanh của phu quân mà đội lên 
									đầu, trời đất, coi vậy mà hết xẩy nha, chị 
									nào coi cũng xinh hết biết, làm một vài bô 
									h́nh coi đă chưa. Cái vui đă làm cho ai cũng 
									rạng rỡ cười thật tươi, kẹt một cái h́nh hơi 
									thiếu sáng, giá chụp ngoài trời th́ đẹp biết 
									mấy. Tiếc thật!  
									
									Một 
									niềm vui trong muôn niềm vui, một ngày vui 
									trong nhiều ngày vui, chúng tôi đă tự tạo 
									cho ḿnh những niềm vui nho nhỏ trong mỗi 
									lần sinh hoạt, không những chỉ riêng cho dân 
									cọp biển mà đem lại niềm vui cho cả gia đ́nh, 
									cho cả hội. Ước mong những ngày vui như vậy 
									sẽ đến đều đều, để mọi người cùng vui. Ra về 
									mà dư âm cứ c̣n đọng đầy niềm vui trong tâm 
									hồn. 
									
									Cuối 
									Năm 2006. 
									
									Minh 
									Lá cải. 
									
									  
									 
 
  |