|
(Viết để tưởng niệm người quá cố) MX Thạch Thảo
-Tôi với chị không cùng cha cùng mẹ . Nhưng chúng ta lại cùng chung một lư tưởng - Đó là ḷng yêu quê hương, muốn đóng góp tuổi trẻ của ḿnh cho Tổ Quốc . Tôi với chị là bạn cùng khóa 2/67 Nữ Trợ Tá Xă Hội, nhập ngũ cùng ngày, ba tháng cơ bản quân sự ở trường Nữ Quân Nhân, giường chồng hai tầng, chị ở giường trên, tôi giường dưới , với bản tính trầm lặng, ít nói nhưng lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, trái lại tôi th́ hoạt bát, năng nổ hơn, có lẽ v́ vậy mà tôi được các bạn bầu làm lớp trưởng và từ lúc nào chúng ta trở thành đôi bạn thân nhất khóa . Rời trường Nữ Quân Nhân, chúng tôi sang học giai đoạn hai ở Trường Nữ Trợ Tá Xă Hội / Cục Xă Hội (Đường Đồn Đất, Sàig̣n) cũng lại chung pḥng, chị luôn luôn nhắc nhở tôi hăy chăm học, hy vọng ra trường đỗ cao, được ưu tiên chọn đơn vị . Ra trường, tôi cùng chị và một người bạn nữa là Hứa kim Nil cùng chọn binh chủng TQLC để phục vụ Sau một tháng làm việc chung ở Pḥng Xă Hội, ba đứa chúng tôi được phân chia về ba đơn vị : Tôi về Tiểu Đoàn 4 Ḱnh Ngư , Ánh về Tiểu Đoàn 5 Hắc Long , c̣n Nil về Tiểu Đoàn 1 Pháo Binh Lôi Hỏa . Bận bịu với công việc, chúng tôi ít gặp nhau, mỗi lần về BTL công tác, tôi đều ghé lại trại Dương Hạnh Phước của Tiểu Đoàn 5 tại Suối Lồ, vào ban Xă Hội thăm Ánh , chị vẫn một ḿnh một bóng với cô đơn . Rồi 30 tháng 4 năm 1975 đến , miền Nam bị bức tử , tôi ôm con về tá túc với mẹ , c̣n chị cũng không sống chung với gia đ́nh của chị , chị thuê một pḥng nhỏ ở Bàn Cờ để sống , thỉnh thoảng chị vẫn đến thăm tôi , cho cháu vài lon sữa và dăm lít dầu hỏa . Tôi th́ chồng đi tù, mẹ già , con nhỏ , tiền bạc cũng không c̣n bao nhiêu , tôi rủ chị làm một chuyến đi buôn , nếu xuông sẻ , may ra sẽ khá hơn . Giao con ở nhà cho mẹ, tôi với Ánh đến Long Khánh lúc trời đă xế chiều , chúng tôi đến tạm trú nhà ông Cậu của tôi ở Long Khánh để sáng hôm sau mua hàng và đáp tàu lửa về Saigon .. Xe lửa vừa giảm tốc độ gần ga B́nh Triệu, tôi hối thúc : - Nhẩy xuống đi Ánh , em lăn bao ra khỏi xe . - Ừ, Ánh xuống trước cho , khi nào tàu ngừng Phương xuống sau cũng được . Mười mấy bao cám heo và bột bắp đẵ rời khỏi tàu mà tốc độ xe vẫn c̣n nhanh .Tôi hối thúc : -Nhẩy xuống đi , kẻo mất hàng . Ánh luống cuống không dám nhẩy v́ thấy quá nguy hiểm , tôi đẩy chị sang một bên , tay trái vịn chiếc nón lá , tay phải ôm chặt cái túi nylon đựng chứng minh nhân dân , phóng ḿnh ra khỏi tàu ..Tôi lăn tṛn mấy ṿng , nằm cuộn trên mặt đất , đầu tóc rối bời , tay chân trầy rướm máu , tay áo rách nơi cùi chỏ , quần áo bám đầy bụi cát , c̣n chiếc nón lá th́ dẹp lép .. Tôi vội vàng đứng dậy , nhưng đă qụy xuống ngay v́ đầu gối quá đau, tôi cố đứng dậy và khập khiễng bước đi .. Dù đau đớn v́ bị thương, nhưng tính mạng lúc này không quan trọng bằng những bao cám heo và bột bắp đang nằm rải dọc đường . Đi theo đường rầy xe lửa t́m đủ bao tải xong , tôi ngồi chờ, măi gần một tiếng đồng hồ sau. Ánh mới thuê hai xe ba gác đến . Hàng đựơc chở đi luồn từ G̣ Dưa vào Rừng Cấm đi đường tắt băng qua Lái Thiêu để giao hàng . Sở dĩ chúng tôi phải đi ṿng như vậy để tránh quan thuế và công an khám xét , cách dễ dàng nhất là phải chi tiền cho bọn chúng , nhưng nếu chi nhiều quá th́ lỗ sở hụi , tiền đâu nuôi mẹ và con ? Hai đứa chúng tôi mỗi người một xe ba gác áp tải hàng mà mỗi người theo đuổi sự suy nghĩ riêng tư của ḿnh , mới ngày nào đây, chúng tôi chung trường , chung khóa , chung lư tưởng ..vv..Bây giờ áo đă rách , chiếc nón lá cũng bung vành , lê lết trên những bao cám heo mà không thấy dơ bẩn tí nào , những gịot nước mắt lăn tṛn từ lúc nào không hay biết , ḷng tôi đang thổn thức ..
Những va chạm sau hơn một năm giải phóng tôi mới thấm thía
câu nói -Cô ghé nơi nào ? tiếng người tài xế xe ba gác đưa tôi về thực tại . -Anh cho chúng tôi xuống số 12 Đường Trần Hưng Đạo Lái Thiêu , phút chốc đă gần đến nơi, thỉnh thoảng tôi và Ánh nh́n nhau mỉm cười , chỉ c̣n 15 phút nữa thôi là tôi có đủ tiền mua gạo và mua sữa cho con trong hai tuần lễ . Bất ngờ xe vừa đến ngang đường Trần Hưng Đạo , những hồi c̣i rít lên , làm chúng tôi thắt ruột .Hai anh tài xế xe ba gác thắng gấp , rồi từ từ ngừng xe sát lề bên phải . Giọng hách dịch của tên công an đang trờ tới : -Chở ǵ vậy ? Ánh trả lời : -Cám heo và bột bắp . -Chị chở từ đâu tới ? Cho xem giấy thông hành . Ánh chưa kịp trả lời , th́ tên công an đă quay sang tôi . -Chị cho xem chứng minh nhân dân . Tôi móc bóp rút chứng minh nhân dân đưa cho hắn , xem xong , hắn nói : -Hai chị chở hàng quốc cấm vào thành phố hả ? Tôi nói : -Mua bán những thứ này để nuôi heo , sao gọi là hàng quốc cấm ? Vừ nói xong , một cái đấm như trời giáng xuống đầu tôi , làm tôi lảo đảo và hoa cả mắt , hắn hạch sách : -Buôn lậu mà c̣n lớn lối , chở về đồn công an ngay . Tất cả số hàng của chúng tôi bị giữ lại đồn công an Lái Thiêu . Sau đó bọn chúng , đua cho tôi một tờ giấy biên phạt và bảo -Ngày mai đem tiền phạt và nhận hàng . Cầm tờ giấy phạt trên tay mà chúng tôi tím cả ḷng . Số tiền phạt gấp đôi số tiền mua hàng . Nh́n nhau mà nước mắt đầm đ́a , chúng tôi lê từng bước chân nặng nhọc rời khỏi đồn công an ..
Sau này gia đ́nh tôi đi định cư theo diện H.O, những bước đầu tỵ
nạn , con cái c̣n nhỏ, tôi măi lo đi làm để trả nợ áo cơm, đến khi
liên lạc về Việt Nam, nhờ người đi t́m th́ Ánh không c̣n trọ ở Bàn
Cờ nữa. Sau này đến khi liên lạc được với chị Dương thị Nhàn, mới hay
Ánh đă ra người thiên cổ ngày 30 tháng sáu năm 2000.
Bài viết hôm nay, coi như một lời tạ tội với bạn hiền , lẽ ra tôi nên t́m chị sớm hơn , ít ra cũng có một chút quà nho nhỏ cho chị .. Hăy cho tôi thắp nén hương ḷng đến chị, "Lê Ngọc Ánh", người bạn đồng khóa Nữ Trợ Tá Xă Hội và cùng phục vụ binh chủng TQLC !!!
Nhân ngày lễ tạ ơn 2006 nhớ đến bạn hiền Houston ngày 24 tháng 11 năm 2006 MX Thạch Thảo
|
||||||||
|